Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Giang Lạc bị đánh thức. Cậu mặc quần áo do nha hoàn chuẩn bị xong rồi chuẩn bị đến gặp Trì Vưu.

Lúc bọn cậu đến trước cổng thì nghe thấy hàng loạt tiếng hét sợ hãi vang lên ở sân sau. Giang Lạc quay đầu nhìn lại, nha hoàn và sai vặt bước chân vội vàng, sắc mặt trắng bệch tiến về phía hậu viện.

Như thể có chuyện gì đã xảy ra.

Xe ngựa dừng ở trước cửa, bà mai cười híp mắt nói: "Cậu Giang, mời cậu đi."

Giang Lạc quay đầu lại, cúi đầu lên xe ngựa.

Khoảng cách giữa Giang gia và Trì gia khá gần, đi không lâu lắm lập tức tới đích. Trì Vưu đặt sách trong tay xuống rồi xuống xe ngựa với Giang Lạc. Hắn đăm chiêu dõi theo bóng lưng của cậu.

Trên đường đi, Giang Lạc không nói một câu. Đối với chuyện có thể về nhà này, thật sự cậu không cảm thấy vui vẻ chút nào cả, thậm chỉ còn hơi bài xích.

Ngay cả một cái vũng bùn như Trì gia mà Giang Lạc còn có thể thích ứng hoàn hảo, tinh thần mỗi ngày phấn chấn thì chẳng lẽ Giang gia có thể đáng sợ hơn Trì gia à?

Phải công nhận lòng tò mò hiếm thấy của Trì Vưu đã bị Giang Lạc hoàn toàn kích thích.

Dựa theo phong tục đám cưới địa phương, ngày thứ ba sau khi kết hôn thì phía cô dâu sẽ dắt chú rể về nhà mẹ đẻ, để bố mẹ xem thử cuộc sống sau khi kết hôn của mình như thế nào. Nhưng lúc gã sai vặt Trì gia đi lên gõ cửa, người Giang gia còn đang ngái ngủ ra mở cửa thì không khỏi ngây cả người, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, cậu chủ?"

Giống như hoàn toàn không ngờ tới Giang Lạc sẽ trở về.

Rất nhanh, người trong Giang gia đều biết cậu chủ và cậu chủ dòng chính Trì gia trở về. Cả thượng phủ nhộn nhào hắn lên, cảnh tượng như gà bay chó chạy.

Giang Lạc và Trì Vưu được đưa tới phòng tiếp khách, nha hoàn vội vàng mang nước trà pha ngon lên. Khuấy đều lá trà trong ly xong, cha Giang Lạc là Giang Bình Thành ăn mặc chỉnh tề xuất hiện.

Giang Bình Thành cười ngại ngùng, lão xoa xoa tay: "Sao hôm nay cậu chủ Trì lại dẫn Giang Lạc chúng tôi về rồi?"

Mẹ Giang Lạc ở phía sau với vẻ mặt hốt hoảng vội vàng bước đến, nước mắt bà như tuôn trào ngay khi nhìn thấy Giang Lạc, bà xoắn khăn nức nở nói: "Lạc Lạc, con đã về."

Giang Bình Thành nhíu mày nhìn bà, thì thầm răn đe: "Khách còn đang ở đây, bà khóc cái gì vậy hả?"

"Không phải tại em vui quá sao?" Tiêu Yên co rúm lại, nén tiếng khóc xuống: "Khó khăn lắm Lạc Lạc với về được, em đợi ba ngày mới gặp được con nên không kìm nén được... Lạc Lạc, mau tới mẹ xem nào."

Lúc này Giang Bình Thành mới nhớ ra, con của lão vừa kết hôn với Trì gia được ba ngày.

Nhưng lão lại quên mất việc đó nên trong nhà không chuẩn bị gì cả.

Trán Giang Bình Thành toát mồ hôi lạnh, lão cười ha hả nói: "Đúng rồi, mẹ con chờ mãi hôm nay. Nhưng cha lo hôm nay con không về thì mẹ con sẽ buồn, thành ra không chuẩn bị gì hết, nếu không chờ được con thì sẽ buồn thêm. Xưa giờ chúng ta chưa từng có chuyện vợ là nam được gả đi, cha và mẹ con cũng không quyết định chắc chắn được, đúng không? Ai mà biết Trì gia có để con về chung với cậu chủ Trì vậy đâu."

Giang Lạc nghe xong, đột nhiên cậu cười. Cậu không nói gì mà cầm ly nước lên uống một cách hết sức bình tĩnh, cứ mặc Giang Bình Thành như thế. Giang Bình Thành không có người đưa bậc thang nên cứ đờ người ở đó, rõ ràng không xuống đài được.

Lão âm thầm giận dỗi trừng Giang Lạc một cái, nếu không có Trì Vưu ở đây thì lão đã dạy dỗ thằng ranh con này từ lâu rồi.

Trì Vưu chậm rãi nói: "Đúng là cha vợ quan tâm đến Lạc Lạc thật."

Giang Lạc "phụt" một phát phun trà ra ngoài.

Xưng hô Lạc Lạc này là sao vậy.

Cậu ớn đến mức tê dại cả da đầu, Trì Vưu thân mật đưa khăn tay qua, mặt hắn lộ ra vẻ quan tâm chân thành vô cùng tha thiết, nói: "Em cẩn thận một chút, mau mau lau nước đi."

Giang Lạc nhận khăn tay lau qua loa trên môi, khóe mắt liếc nhìn Trì Vưu một cách kỳ lạ. Trì Vưu quay đầu lại, khóe môi khẽ cong lên.

Giang Lạc nheo mắt, ha ha, tên khốn này cố ý.

Giang Bình Thành cảm thấy lời này của Trì Vưu có gì đó sai sai, nhưng giọng điệu và thần thái của Trì Vưu không có gì không bình thường cả. Ông ta ném sự nghi ngờ qua sau đầu và bắt đầu nói dông nói dài với Trì Vưu.

Tiêu Yên đi đến bên cạnh Giang Lạc rồi cẩn thận nhìn cậu, đôi mắt bà như thể bị bỏng. Tiêu Yên đang muốn rơi nước mắt thì lại nhớ đến trượng phu đã nạt mình, bà vội vàng nhịn xuống, nhẹ nhàng ôm Giang Lạc vào trong ngực: "Lạc Lạc, đều tại mẹ vô dụng, mẹ không thể khiến cha con bỏ ý định gả con vào Trì gia. Kết cục đã định, chúng ta cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Sau này, con không được tùy ý cáu kỉnh, phải đối xử thật tốt với cậu chủ Trì. Cậu chủ Trì nói cái gì thì con phải làm theo cái đó, ngoan ngoãn nghe lời thì cuộc sống sau này của con mới tốt hơn, nghe con."

Giang Lạc đẩy bà ra, hỏi: "Vậy cuộc sống của mẹ có ổn không?"

Tiêu Yên sững sờ, thấy vậy Giang Lạc mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Quên đi, mẹ không cần trả lời con đâu. Tất nhiên mẹ cảm thấy cuộc sống như vậy là quá tốt rồi."

Giang Bình Thành phàn nàn với Trì Vưu về việc chi tiêu trong phủ như nước chảy vậy, nói bóng nói gió đều tỏ ý muốn vòi tiền.

Trì Vưu tốt tính nói: "Hôm nay chúng con về có đem theo một xe ngựa chở quà. Nếu cha vợ rảnh thì cho người đi ra chuyển đồ vào đi."

Giang Bình Thành vui mừng khôn xiết, lão nói với Trì Vưu thêm mấy câu rồi vội vàng bước ra khỏi phòng khách.

Tiêu Yên nhìn theo bóng lưng của lão, do dự một lúc rồi cũng đi theo.

Trong phút chốc, chỉ còn lại hai người Giang Lạc và Trì Vưu ở lại phòng khách.

"Người ta tới làm khách, kết quả chủ nhà lại bỏ khách lại để đi ra ngoài." Giang Lạc cười nhạo, cậu quay đầu nhìn Trì Vưu, nói: "Đây chính là truyền thống quý báu của Giang gia, để anh chê cười rồi."

Trì Vưu cười cười: "Hay là em dẫn tôi đi tham quan một vòng Giang gia đi?"

Giang Lạc đứng dậy, nói: "Đi thôi."

Thực tế là Giang Lạc chưa từng tới Giang gia trong thế giới gương.

Cậu dẫn Trì Vưu vừa đi vừa dừng vì cậu cũng tiện thể quan sát hoàn cảnh của Giang gia. Đồ đạc cũng chẳng có gì đặc biệt, Giang gia làm sao có thể so được với Trì gia. Cho dù ở thế giới thực thì cha của cậu cũng có tiền, nhưng chỉ là trình độ có thể mời được giúp việc mà thôi.

Không thể nào so sánh được với Trì gia, một trong sáu gia tộc lớn trong giới huyền học.

Giới huyền học tuy nhỏ nhưng có thể nói là hang ổ kiếm tiền. Ví dụ như Phủ Quang Thiên Sư, thù lao của một nhiệm vụ cũng là một con số không tưởng. Ngay cả đại học Bạch Hoa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ do nhà nước giao thì các sinh viên cũng sẽ nhận được khoản tiền thưởng rất đáng kể. Dù Giang Lạc có bán bùa đến mấy chục vạn một lá thì người ta cũng đổ xô đi mua. Kể từ khi cậu bán miễn phí lá bùa hộ mệnh cho đạo diễn "Next stop, idol", thì gặp ai tổng đạo diễn cũng giới thiệu Giang Lạc. Mà bùa của Giang Lạc thực sự rất hữu ích, nên danh tiếng của cậu càng ngày càng lan truyền rộng rãi hơn, mà bùa hộ mệnh của cậu cũng trở thành một sự tồn tại vô giá.

Sau khi nhìn thấy quá nhiều tiền, tiền thực sự chẳng là gì. Giang Bình Thành, người từng tượng trưng cho bóng tối trong trí nhớ của cậu, giờ đây chỉ khiến cậu cảm thấy nực cười.

Giang Lạc đưa Trì Vưu tới thẳng nơi 'mình' ở.

Trên đường lúc đi ngang qua nơi ở của Giang Bình Thành thì cửa phòng của lão vẫn chưa khép, có một giọng nói truyền đến.

Giang Bình Thành lấy lòng nói: "Hạ Cầm, em nhìn này, đây là tấm vải tốt nhất mà Trì gia mới đưa tới. Màu sắc này rất hợp với em, mới nhìn thấy nó mà anh đã nghĩ ngay đến em rồi."

Người phụ nữ nói: "Em cảm ơn lão gia nhiều."

Giang Lạc dừng lại, trong chớp mắt thay đổi phương hướng, cậu đi đến trước phòng của Giang Bình Thành.

Trì Vưu im lặng bước theo sau cậu.

Cửa phòng không đóng, để một khe cửa rộng chừng hai ngón tay. Giang Lạc đứng trước cửa, từ khe hở nhìn vào bên trong.

Giang Bình Thành đang đứng bên cạnh bàn, xoay lưng về phía Giang Lạc. Lão cầm một tấm vải đặt lên bàn và nói khoác không ngừng, mà người ngồi đối diện lão là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.

Ả đã nhìn thấy Giang Lạc.

Giang Lạc không trốn tránh, cậu đối mắt với người phụ nữ đó qua Giang Bình Thành.

Bỗng người phụ nữ đó nhếch khóe miệng, ả nhẹ nhàng đứng dậy bước tới trước người Giang Bình Thành, rồi vươn tay cởi bỏ sườn xám trên người của mình. Đặt một nụ hôn mang theo hương thơm mê hoặc lòng người, nói: "Lão gia, để em hầu hạ ngài nhé."

Trong lòng Giang Bình Thành dao động mãnh liệt, nhưng lão lại chần chừ: "Cậu chủ Trì vẫn đang ở trong phòng khách..."

Người phụ nữ liếc nhìn Giang Lạc, ngón tay lưu luyến trượt từ gương mặt của Giang Bình Thành xuống dưới, nói: "Lão gia cứ để phu nhân lo liệu."

Ánh mắt của ả như chứa đựng tình ý nồng nàn, biểu cảm trên gương mặt như đang bừng sáng. Chiếc sườn xám của người phụ nữ nằm rải rác, bộ ngực trắng như tuyết lộ ra mơ hồ dưới lớp sườn xám đỏ thắm thối nát.

Giang Bình Thành say mê kích động nói: "Cục cưng của anh, sao hôm nay em chủ động thế?"

Hạ Cầm nhìn thẳng vào gương mặt vô cảm của cậu chủ đang đứng bên ngoài cửa, dù cô ta và Giang Lạc cách nhau không xa, nhưng trong phút chốc, khoảng cách giống như được kéo dài ra vô tận. Trong khi hoảng hốt hồi thần, khoảng cách lại như thể chỉ còn một bước.

Ả động tình hôn lên mắt của Giang Bình Thành, cố ý thở hổn hển và rên thành tiếng.

"Lão gia..."

Cảnh tượng này dần dần trùng khớp với cảnh tượng trong trí nhớ của Giang Lạc.

Năm đó cậu vừa mới lên mười lăm, gần trưa sau khi tan học, cậu về nhà trong ánh nắng vàng rực rỡ.

Vì không bật đèn nên từ cửa đến hành lang vô cùng u ám. Giang Lạc bước đến trước cửa phòng cha mình, từ bên trong truyền đến tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông và tiếng rên ngọt nào của người phụ nữ.

Trưởng thành từ sớm nên Giang Lạc biết điều đó có nghĩa là gì. Cậu bình tĩnh muốn dời mắt đi chỗ khác thì phát hiện của không đóng chặt, như có ai đó cố ý để lại một khe hở, đủ để có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng.

Giang Lạc nhìn vào phòng, và đối diện với ánh mắt của Hạ Cầm đang nằm dưới thân của cha mình trên giường.

Dưới ánh mắt của cậu, mồ hôi trượt xuống từ gương mặt của Hạ Cầm, ả liếc nhìn Giang Lạc, ánh mắt không dời, cơ thể xinh đẹp càng dùng sức ép chặt vào người bố của cậu.

Cặp đùi trắng nõn bên giường đung đưa, phát ra đủ thứ âm thanh khiến người ta buồn nôn.

Vào lúc đó, con ngươi của Giang Lạc co rút lại.

Bảo mẫu Hạ Cầm, người đã làm bạn với cậu hai năm, giống như một người chị gái luôn bảo vệ cậu trong vô số trận đánh đập của cha, là người thứ hai cậu tin tưởng ngoài mẹ của mình, và là người phụ nữ cậu cho rằng tốt nhất thế giới. Giờ đây, ngay dưới đôi mắt của cậu, đang vượt quá giới hạn với cha của cậu.

...

Giang Lạc quay người rời đi.

Hạ Cầm nhìn cậu dần dần đi xa trở thành một chấm đen, ánh mắt ả chợt lóe lên, lơ đãng đặt cánh tay mềm mại trắng nõn lên vai Giang Bình Thành.

Giang Bình Thành hít một hơi thật sâu trên ngực cô ta, si mê nói: "Hạ Cầm, hôm nay là ngày gì. Em không chỉ trang điểm mà còn đốt hương rồi mặc bộ sườn xám mới. Hôm nay em đẹp lắm, làm cho lão gia không thể rời mắt khỏi em được."

Hạ Cầm thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: "Lão gia có thích không?"

"Thích, anh rất thích!"

"Lão gia thích là được rồi." Hạ Cầm nở nụ cười, ngọt ngào nói: "Lão gia thích thì em cũng vui vẻ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.