Chương trước
Chương sau
Giang Lạc không khỏi cảm thán Trì Vưu thật sự nhạy cảm.

Lời nói của Trì Vưu thoạt nghe rất lạ, Liên Tuyết đóng vai nha hoàn của Trì gia nên chuyện cô biết Trì Vưu cũng bình thường. Nhưng suy đi nghĩ lại, Giang Lạc biết Trì Vưu đang thăm dò.

Rõ ràng hắn cảm thấy Liên Tuyết biết hắn nhưng người mà cô ấy biết lại là một hắn khác.

Một người trong thế giới gương lại còn rất trẻ tuổi, ấy thế mà có thể nhận ra đến mức này, bảo sao mọi người đều công nhận Trì Vưu là thiên tài có một không hai trong giới huyền học. Giang Lạc cũng phải dụi mắt nhìn hắn, bình tĩnh đáp: "Anh là cậu chủ Trì gia, cô ta là nha hoàn nhà anh thì tất nhiên phải biết anh chứ."

"Nói cũng đúng." Trì Vưu cười, không hỏi nữa: "Dưới phố Vạn Bảo có hàng bán thuốc lá."

Thời này đã có thuốc lá, cậu cả Trì Vưu phụ trách trả tiền, hắn mua cho Giang Lạc hộp thuốc lá đắt nhất. Giang Lạc nhìn chằm chằm khung cảnh trên đường phố, thế giới gương chi tiết và chân thực đến nỗi Giang Lạc tưởng mình lại xuyên không một lần nữa.

Những người qua đường đến rồi đi đều có dáng vẻ và câu chuyện riêng của họ, đứa nhóc chạy trong đám đông, cả những con chó hoang trốn trong góc tường. Những tờ báo được dán lên mặt tường ố vàng, bên cạnh tiếng la hét còn có những tiếng ồn ào trong rạp hát.

Trên đường có đủ thứ mùi tanh mùi thối lẫn vào nhau, tất cả mọi thứ đều chân thực và sinh động đến lạ.

Lúc mua thuốc lá, người bán hàng có tặng kèm luôn hộp diêm, Giang Lạc cất đồ vào trong túi rồi nói với Trì Vưu: "Tôi muốn đi dạo một vòng con đường này."

Cậu nhìn mọi thứ xung quanh, nghĩ thầm, người kéo bọn họ vào thế giới gương chắc chắn là một người hiểu rất rõ về niên đại này.

À có lẽ còn một điều nữa, người phía sau màn đại khái không quen với bối cảnh của thế giới hiện đại.

Trì gia và Trì Vưu đều tồn tại ở thế giới hiện đại, nếu người phía sau màn muốn để bọn họ tham dự vào chuyện xưa của Trì gia thì bối cảnh hiện đại sẽ chân thật và thuận tiện hơn. Nhưng người đó lại thay đổi bối cảnh của Trì gia và Trì Vưu về niên đại này, đây là một hành động phí sức và hiệu quả không cao, vậy nên khả năng cao là gã không thể sáng tạo ra những chi tiết hiện đại thực tế được.

Vậy ai là người có thể đồng thời thõa mãn những điều kiện này đây?

Giang Lạc đang suy nghĩ thì có hạt mưa từ trên trán rơi xuống trán của cậu. Cậu ngước lên nhìn bầu trời, mưa từ lưa thưa đến dày hạt hơn, từng hạt mưa rơi xuống mặt đất khô ráo, bị mặt đất hút vào lưu lại một vết tích nhàn nhạt.

Trời mưa.

Những người bán hàng rong ven đường nhanh chóng thu dọn đồ rồi ôm chúng vào trong ngực chạy đi: "Trời mưa rồi! Nhường đường cho tôi một chút!"

Người đi đường bước đi vội vàng sau đó tản ra tứ phía. Giang Lạc quay đầu lại nhìn, không biết từ bao giờ hai người họ đã đi đến đầu đường và cách Trì gia rất xa. Không thể về kịp trong thời gian ngắn, trừ khi hai người họ đội mưa mà đi.

Đang chìm trong suy nghĩ không biết phải làm sao thì bỗng nhiên tay Giang Lạc được nắm lấy, Trì Vưu lôi kéo cậu chạy về hướng đông.

Cơn mưa càng lúc càng lớn, khi hai người bị ướt hơn nửa người thì Trì Vưu kéo Giang Lạc chạy đến một lương đình bốn góc.

Màn mưa mù mịt bao phủ xung quanh một lớp sương mù trắng, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái đình. Cạnh đình còn có một cây hoa lê, cánh hoa trắng hồng mềm mại đáng thương rụng rơi xuống xen lẫn với mặt đất.

Giang Lạc cẩn thận từng li từng tí đặt hộp thuốc lá và bao diêm mà cậu đang che trong ngực xuống ghế ngồi. Cậu bắt đầu vẩy nước mưa trên người, trước ngực và sau lưng ướt đẫm, ngay cả giày cũng không ngoại lệ.

Giang Lạc vuốt vuốt tóc của mình, lập tức híp mắt cười quay đầu nhìn Trì Vưu, nói: "Cậu chủ Trì, anh nói mấy năm nay anh bị bệnh, cứ dăm ba bữa lại trở bệnh và mãi không khỏe hơn. Nhưng tôi thấy tốc độ của anh khi chạy đến đây không hề chậm tí nào, từ chỗ kia đến đây ít nhất cũng một dặm, vậy mà anh thậm chí còn không hề thở gấp."

Trì Vưu bình thản nói: "Mặc dù bệnh của tôi không thuyên giảm nhưng sức khỏe của tôi không đến nỗi tệ. Hơn nữa, làm nghề này thì thân thủ đóng vai trò quan trọng hơn."

"Thế còn nhóm kia?"

Trì Vưu không nhịn được cười: "Sao cái gì em cũng muốn biết thế."

"Chuyến này của chúng ta, đương nhiên là..." Hắn lộ ra nụ cười đầy thâm ý: "Thần công thần bà đi bắt quỷ rồi."

Giang Lạc nhìn Trì Vưu, lại nhớ tới ba nốt ruồi bên hông của hắn.

Trì Vưu thời thiếu niên so với Trì Vưu nguy hiểm điên cuồng sau này thì dễ đối phó hơn nhiều. Giang Lạc có thể nhân cơ hội này moi bí mật về ba nốt ruồi của hắn.

Bỗng nhiên Trì Vưu nói: "Ngày mai là ngày thứ ba sau khi kết hôn, em nên về nhà đi."

Lúc đầu hắn tưởng Giang Lạc sẽ rất vui, dù sao cũng có thể thoát khỏi Trì gia để đi ra ngoài, cho dù chỉ là một ngày, đối với người bình thường như Giang Lạc thì đây là một cơ hội tốt để thư giãn. Nhưng trông Giang Lạc chẳng mặn mà gì, cậu còn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Thật sao."

Trì Vưu hơi hứng thú, nói: "Tôi với em về thăm Giang gia, vừa hay ra mắt bố mẹ vợ."

Giang Lạc mỉa mai: "Bố mẹ vợ?"

Cậu cười lạnh rồi không nói thêm gì nữa.

Chẳng mấy chốc, cơn mưa xuân này đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mãi không thấy dấu hiệu dừng hẳn. Mặc dù lương đình có thể che mưa nhưng lại không ngăn được gió lạnh đột kích từ bốn phía. Nhân lúc mưa nhỏ lại, Giang Lạc nói: "Bây giờ chúng ta chạy về đi."

Trì Vưu không phản đối: "Ừm."

Dứt lời, Giang Lạc chạy vào trong làn mưa, thậm chí còn không cho Trì Vưu thời gian thích ứng, cậu đã chạy xa mười mét.

Trong màn mưa, bóng lưng của cậu ngày một xa dần.

Trì Vưu nhìn những hạt mưa rồi lại nhìn xuống từng vũng nước trên mặt đất. Trên mặt hắn hiện lên vẻ chán ghét, nhưng rồi cũng chạy theo Giang Lạc.

Rõ ràng một lúc lâu sau hắn mới chạy vào trong mưa, nhưng lại nhanh chóng chạy đến phía sau Giang Lạc.

Trì Vưu cũng không định chạy phía trước Giang Lạc, mà hắn chỉ ở phía sau cậu rồi nghiên cứu tìm tòi đầy vẻ hiếu kỳ.

Lúc đầu, Trì Vưu chỉ đơn thuần nhìn bóng lưng và suy nghĩ về sự kỳ lạ của cậu. Nhưng nước mưa dần dần thấm ướt quần áo của Giang Lạc, áo mỏng dính vào cơ thể, vòng eo thon nhỏ và đôi chân thon dài thẳng tắp càng lộ rõ trong lúc cậu chạy.

Sự chú ý của hắn hơi chuyển hướng.

Sự hấp dẫn của thanh niên được bộc lộ một cách tinh tế. Bầu không khí nóng bỏng mà thiếu niên chưa hề biết tới mờ mịt xuất hiện trong làn mưa rồi chầm chậm biến mất. Giống như trái cây hư thối một góc, không ai biết nó chín đỏ ở đâu nhưng trong bóng tối lại thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào béo ngậy.

Vòng eo và đùi của đàn ông đều là những nơi rất bình thường không có gì lạ.

Không có đường nét nở nang, cũng không có hương thơm mềm mại. Nhưng ngay lúc này, chúng lại có một sức quyến rũ khó cưỡng.

Trì Vưu dừng một chút rồi dời ánh mắt.

Mười phút sau.

Cả hai ướt như chuột lột trở về Trì gia, băng qua dãy hành lang rồi đi vào phòng. Giang Lạc sánh vai bước đi với Trì Vưu, hơi ngửa cổ ra sau, sau đó lười biếng cột mái tóc đen thấm nước lên. Đột nhiên cậu nghiêng đầu nhìn Trì Vưu: "Sao lại nhìn tôi?"

Trì Vưu nhìn cậu, hình như đang thắc mắc về một điều gì đó.

Giang Lạc loáng thoáng cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, bởi vì cậu từng trông thấy vẻ mặt như thế trong đôi mắt của Trì Vưu trưởng thành. Giang Lạc lấy làm lạ nên hỏi thẳng: "Anh đang nghĩ gì đấy?"

Rốt cuộc Trì Vưu cũng không nhìn nữa, khoé môi nhếch lên: "Chúng ta đi tắm thôi nếu không sẽ bị ốm mất."

Giang Lạc: ". . ."

Đúng là trả lời cho có.

Sau khi tắm rửa xong, Giang Lạc ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng Trì Vưu đâu. Cậu hỏi nha hoàn: "Trì Vưu đâu rồi?"

Nha hoàn đáp: "Cậu chủ có việc ra ngoài, nhờ con thưa với cậu tối nay cậu ấy sẽ về."

Giang Lạc đưa mắt nhìn ngoài trời mưa xám xịt. Sao lại ra ngoài dưới thời tiết kiểu này?

Cậu cau mày.

*

Trong lúc Giang Lạc nghỉ ngơi, mấy người đóng vai nha hoàn và sai vặt đang lười biếng.

Khi trời đổ mưa, rất nhiều thứ đều không thể làm. Nhờ vậy mà mấy người Tần Vân có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trong bếp, Liên Bỉnh và Đoàn Tử cũng đang bỏ bê công việc, họ chuyển ghế ra cửa nhàm chán ngồi ngắm mưa rơi. Quản sự phòng bếp không quen dáng vẻ đó của bọn họ, cau có nói: "Hai người các cậu vứt hết mấy thứ bẩn thỉu ra ngoài. Thấy mưa chút xíu là định ăn không ngồi rồi nhận tiền công à?"

Tên quản sự này vừa mở miệng là không dừng được, mấy ngày kế tiếp, Liên Bỉnh và Đoàn Tử thấy gã lập tức đau đầu. Họ vội vàng đứng lên quét rác, sau đó đội mưa ra ngoài bằng cửa phụ.

Cùng lắm chỉ mới hai ba giờ chiều nhưng sắc trời lại đen đặc như lúc đêm khuya. Liên Bỉnh khoẻ nhất, hắn xung phong vứt rác trước. Cậu ta quay đầu định giúp đỡ Đoàn Tử thì hắn chật vật lắc đầu: "Cậu về trước đi, túi rác của tôi bẩn lắm, trong lỏng bỏng nước nên quần áo tôi bẩn rồi, cậu đừng để mình bẩn, tôi làm một mình là được."

Liên Bỉnh ngửi thấy mùi chua trên người hắn không khỏi đồng tình nhìn Đoàn Tử: "Vậy tôi về trước nhé."

Sau khi Liên Bỉnh rời đi, Đoàn Tử cố hết sức kéo bao rác ra ngoài. Tuy nhiên dưới cơn mưa, bao rác mỗi lúc một nặng hơn, tóc hắn che khuất hai mắt. Thật vất vả mới lôi được bao rác ra cửa, hắn mất rất nhiều sức để ném nó vào đống rác. Theo đống rác rưởi rơi ra, còn có hai cánh tay đẫm máu của hắn.

Con mắt Đoàn Tử tức khắc trợn tròn lên, sắc mặt trắng bệch. Hắn hoảng hốt nhìn cánh tay vừa nãy còn kéo bao rác.

Thì ra không phải rác ngày càng nặng mà là cánh tay hắn bị kéo, càng ngày càng không có sức.

Giọng Đoàn Tử run run, môi há lớn nhưng không thốt được tiếng nào. Hắn lảo đảo lùi lại thì đột nhiên cảm giác đằng sau có gì đó, thế là run lẩy bẩy quay đầu nhìn.

Con ngươi bỗng nhiên thít chặt.

...

Liên Bỉnh đợi mãi mà không thấy Đoàn Tử trở về nên đã đi ra ngoài tìm hắn. Nhưng trong phòng chỉ có hai ngọn nến, cậu chỉ cầm một cái đi ra ngoài và nhìn đường với ánh nến mờ ảo, gọi: "Đoàn Tử?"

"Đoàn Tử? Anh đang ở đâu?"

Liên Bỉnh gọi một lúc nhưng vẫn không tìm được người. Cậu đành phải trở về phòng, buồn bực ngồi chờ Đoàn Tử về. Nhưng chờ mãi chờ mãi rồi Liên Bỉnh cũng ngủ quên mất.

Sáng sớm hôm sau, nha hoàn ra ngoài vứt rác. Cuối cùng thì mưa cũng ngừng lại vào sáng nay, bọn nha hoàn nhỏ giọng nói chuyện, vứt từng túi rác bẩn thỉu trong tay. Không biết ai trong bọn họ ném một túi đồ rất nặng, trong phút chốc nó từ trên đống rác lăn xuống dưới mặt đất, trong đó có một thứ đen sì lăn đến chân của một nha hoàn. Cô nhìn thoáng qua nó, vừa định mắng "xúi quẩy" thì bỗng nhiên gương mặt cứng đờ lại.

Cô cứng đờ quay đầu, nhìn xuống dưới chân mình một lần nữa. Vũng nước đọng bẩn thỉu bị máu tươi nhuộm đỏ, cái đầu bị tóc đen bao quanh rõ ràng là đầu của Đoàn Tử, hai mắt của hắn trắng bệch, đôi mắt lồi ra sắp rơi khỏi hốc mắt, và nó vẫn duy trì cái nhìn sợ hãi cuối cùng.

Nha hoàn: "..."

"—— Aaa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.