Chương trước
Chương sau
Ba người Liên Tuyết đều là tay mơ, sau khi nghe Giang Lạc nói một tiếng nữa bão tuyết sẽ đến ai cũng căng thẳng đến mức muốn bật khóc, đưa ánh mắt đầy trông mong sang Giang Lạc: "Sư huynh ơi giờ phải làm sao."

Giang Lạc ngẩng đầu nhìn mây một lát rồi tùy tiện: "Bói đi."

Cậu để ba lô trên lưng xuống, lấy ra ba đồng tiền. Trước khi gieo quẻ phải rửa tay nên cậu bèn bốc nắm tuyết để rửa tay trước. Ba người kia ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu, nhìn đến mức quên cả chớp mắt.

Kết quả bói là quẻ Càn, quẻ Càn ở phía Tây Bắc, Giang Lạc cất đồ rồi lấy la bàn ra: "Đi thôi."

Bốn người nhắm thẳng về phía Tây Bắc mà đi, được nửa tiếng thì sắc trời cũng tối sầm lại, gió to nổi lên, mây đen cuồn cuộn, quả nhiên là dấu hiệu của cơn bão tuyết.

Ba người tâm phục khẩu phục với Giang Lạc, một tiếng sư huynh hai tiếng sư huynh từ sâu tận đáy lòng, gọi đến mức Giang Lạc cười đơ cả mặt, nổi da gà da vịt lên.

Thêm nửa tiếng trôi qua, bông tuyết sắc bén cùng thêm tiếng gió trên giọng núi cao đang gào thét.

Cái rét thấu xương lập tức ập đến, ba nam sinh vẫn bình thường nhưng Liên Tuyết lại lạnh cóng đến mức gương mặt trắng bệch, cực kỳ gian nan bước đi trên lớp tuyết dày.

Giang Lạc bấm tay bói một thoáng rồi xoay người hô lớn: "Sắp đến nơi rồi, cố lên."

Nói xong câu đó cậu liền ho khan vài tiếng.

Mỗi khi nói gió lạnh đều tạt thẳng vào họng cậu, nó tạt đến mức cậu phát đau.

Liên Tuyết lấy lại tinh thần rồi cố gắng đi về phía trước.

Sau khi tiến vào cơn bão tuyết, trước mắt xám xịt không còn nhìn rõ được gì. Chẳng biết họ đã đi bao xa, mãi đến khi trước mắt đột nhiên xuất hiện vài ánh đèn ấm áp lập lòe trong cơn bão tuyết.

Liên Khương kích động nói: "Phía trước có người!"

Trông thấy ánh đèn, đôi chân lập tức lấy lại sức. Vài người cắm cổ chạy về có ánh đèn, một nhà gỗ tinh xảo xuất hiện trước mặt họ.

Giang Lạc dẫn đầu ra gõ cửa, thấp giọng hỏi Liên Tuyết: "Trong núi vẫn có nhà gỗ kiểu này à?"

"Ừm." Liên Tuyết mệt mỏi tựa vào tường: "Hè đến sẽ có người tới tránh nóng. Họ xây kha khá biệt thự nhỏ ở đây, mà những người có thể xây biệt thự thường rất giàu có. Chúng ta được cứu rồi."

Liên Tuyết vừa nói dứt câu thì bên trong cánh cửa đã vang ra một giọng nói già nua: "Tới đây."

Cả đám vội vàng đứng thẳng dậy. Cánh cửa mở ra, một ông lão chừng hơn năm mươi tuổi ăn mặc như quản gia, với khuôn mặt tươi cười, pháp lệnh sâu hoắm xuất hiện: "Các cậu là?"

"Chúng cháu đang leo núi thì gặp bão tuyết, xin hỏi ông có thể cho chúng cháu trú một đêm được không ạ?" Liên Tuyết hỏi.

Ông lão nhìn bọn họ rồi lại nhìn cơn bão tuyết bên ngoài, sau khi hiểu rõ rồi ông mới lùi một bước: "Tất nhiên là được rồi. Mấy đứa mau vào trong đi."

Sau khi vào nhà, hơi ấm tức khắc tràn về phía họ, lúc này một số người mới cảm giác như sống lại. Họ rùng mình, run rẩy theo sự hướng dẫn của ông lão mà cởi áo khoác ướt đẫm tuyết xuống.

Trên núi không có máy sưởi nhanh và tiện giống thành phố, phương pháp sưởi ấm vẫn là bếp lò truyền thống. Trong phòng ngoài ông lão ra còn có hai nhóm người cứng ngắc ngồi trên sofa.

Một nhóm là đôi vợ chồng già. Hai người họ hiền lành tử tế giúp ba người Giang Lạc cầm quần áo hong trước bếp lò, đồng thời còn trò chuyện về cơn bão tuyết bất chợt xảy ra. Nhóm còn lại là bốn sinh viên, hai nam hai nữ. Họ cũng cởi áo khoác ra phơi trên bếp lò, nhìn qua hẳn là xui xẻo gặp trúng bão tuyết.

Bốn sinh viên vẫy tay chào với bọn cậu, một nữ sinh tóc xoăn tự nhiên lên tiếng: "Mọi người cũng lên núi tìm hiểu phong tục hả?"

"Hể?" Liên Bỉnh không hiểu: "Trên núi Tuyết Thiên này có gì đáng tìm hiểu hả?"

"Bởi vì tuyết rơi ở đây rất kỳ lạ." Sinh viên nam đội mũ luôn cúi đầu nghịch điện thoại đáp: "Lâu rồi chúng tôi mới được chứng kiến trận tuyết lớn cuồng nộ như vậy. Bốn người chúng tôi đặc biệt tới đây để chụp ảnh lưu niệm đấy."

Hai vợ chồng già bật cười trở về chỗ ngồi, rót cho họ nước nóng: "Hai ông bà cũng bị kẹt ở chỗ này. Sáng nay thấy tuyết ngừng rồi ông bà bèn tranh thủ giao củi thật nhanh. Nhưng đường tuyết không dễ đi, mà chân tay ông bà vô dụng, mới vừa giao củi xong thì bão tuyết ập tới. Phải cảm ơn quản gia Nghiêm cho chúng ta lánh tạm ở đây."

Quản gia Nghiêm cẩn thận treo quần áo lên, sau đó vào phòng bếp mang hai đĩa điểm tâm ra, cười nói: "Vất vả các cậu lên đây một chuyến rồi, cứ an tâm ở đây chờ bão tuyết kết thúc. Chủ nhân nơi này là người tốt, cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi khách khứa."

Lời vừa dứt, bầu không khí sáng sủa hẳn lên. Tất cả mọi người đều thân thiện, nhanh chóng giới thiệu tên tuổi.

Bốn sinh viên trẻ tuổi là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh của một trường đại học gần đây. Cậu trai đội mũ tên Đỗ Ca, là chủ nhiệm câu lạc bộ. Cô gái tóc xoăn tên là Tần Vân, là phó chủ nhiệm câu lạc bộ. Hai sinh viên còn lại là thành viên câu lạc bộ, hình như là một đôi, đều không thích nói chuyện, nam tên Đoàn Tử, nữ tên Lý Tiểu.

Tuổi bọn họ đều xêm xêm nhau, đáng lý có rất nhiều đề tài chung để tán gẫu. Tuy nhiên hai chị em Liên gia lại không hiểu một chút gì về đề tài trò chuyện của bốn sinh viên kia. Họ hoàn toàn không biết các xu hướng mới nhất và nóng nhất hiện tại là gì, vì vậy chỉ có thể xấu hổ ngồi một bên cười xòa.

Bốn sinh viên ngoài mặt không quan tâm nhưng ánh mắt lại âm thầm quan sát Giang Lạc mấy lần. Nam sinh để tóc dài rất hiếm mà đẹp trai như vậy càng hiếm thấy hơn.

Đỗ Ca quay máy ảnh về phía Giang Lạc: "Tôi có thể chụp cậu một bức được không?"

Vì sofa không chứa được nhiều người nên Giang Lạc trực tiếp ngồi khoanh chân trên thảm. Thanh niên tóc dài chán chường nhìn vào ống kính, khóe miệng hơi nhếch lên, song lại thốt ra những lời không nể nang ai: "Tốt hơn là không."

Đỗ Ca tiếc nuối cất máy ảnh đi nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc: "Thôi được rồi, tuy nhiên trước khi chia tay hy vọng cậu đổi ý cho tôi chụp một bức nhé."

Nụ cười của Tần Vân không khỏi cứng đờ, cô kéo tay áo Đỗ Cao, ra vẻ đùa giỡn nhắc nhở: "Hồi nãy không phải thống nhất để tớ làm người mẫu tiếp theo rồi à? Tớ chơi với cậu một năm mà vẫn chưa thấy cậu chụp ảnh cho tớ đấy."

Đỗ Ca bình tĩnh đáp: "Tần Vân à, mấy thứ như linh cảm này thích đến là đến, tớ cũng không lường trước được."

Hắn thu tay lại, tay áo liền rơi khỏi tay Tần Vân.

Tần Vân lập tức cảm thấy cực kỳ chua xót, may sao quản gia Nghiêm vừa hay đi ra từ nhà bếp, Tần Vần giành nói trước: "Ông Nghiêm ơi, chủ nhân của ông cũng sống ở nơi này ạ?"

Quản gia Nghiêm ôn hòa đáp: "Đúng vậy. Chủ nhân nhà tôi mới trở về, đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính. Hy vọng mọi người đừng trách chủ nhân thất lễ."

Tần Vân vội vàng xua tay: "Không sao không sao ạ."

Hỏi han qua lại một hồi, sự ngại ngùng khi nãy được trút bỏ. Tần Vân lại bắt đầu tò mò chủ nhân trong lời nói của quản gia Nghiêm. Đây là lần đầu tiên cô gặp một vị quản gia hàng thật giá thật, thực ra cô còn muốn hỏi nhiều thứ nữa nhưng người khác không ai nói chuyện, cô cũng ngại tiếp tục.

Quản gia Nghiêm tiếp tục hỏi: "Tôi đang chuẩn bị cơm chiều, không biết mọi người có kiêng gì không?"

Mọi người vội vàng lắc đầu cảm ơn, Giang Lạc vươn tay nói: "Dạ, cháu không ăn cá."

Quản gia Nghiêm cười bảo: "Cậu yên tâm, bữa tối ngày hôm nay không có cá đâu."

Từ chối mong muốn giúp đỡ của mọi người, quản gia Nghiêm lại bước vào phòng bếp. Nhàn rỗi không có việc gì làm, Giang Lạc mắc bệnh nghề nghiệp nên đứng dậy đi một vòng tầng một.

Tầng hai là phòng ngủ chính và phòng dành cho khách, không có quản gia Nghiêm hướng dẫn nên cậu cũng không tự tiện đi lên. Sau khi nhìn ngắm xung quanh xong, Giang Lạc kết luận chủ nhân của căn biệt thự này hẳn là một người có gout thời trang sành điệu, hoặc là một người cực kỳ tự luyến.

Có thể nhìn thấy những tấm gương lớn nhỏ ở khắp mọi nơi, còn có những bông hoa hồng vẫn đang chớm nở trong mùa đông được đặt trong góc tường, ngoài ra còn có một chiếc mũ màu đen dành cho quý ông lịch lãm và cả một chiếc áo khoác ngoài không có lấy một nếp nhăn ở trên mắc áo cạnh lối vào.

Mặc dù có rất nhiều người qua lại trong phòng nhưng tấm thảm cạnh cửa vẫn bóng loáng sạch sẽ. Người quản gia đã ngoài năm mươi nhưng trông vẫn chỉnh tề về mọi mặt hơn cả đám thanh niên trẻ tuổi.

Giang Lạc đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó mỉm cười quay lại.

Thật ra bố cục nơi này không có vấn đề gì, mà biệt thự cũng đủ lớn để nhóm người bọn họ ở lại.

Giữa chừng quản gia Nghiêm có đi ra một chuyến, thấy bọn họ đang buồn chán nên ông đã tìm cho họ hai bộ bài Poker.

Một tiếng sau, bữa tối sẵn sàng. Quản gia Nghiêm một mình bưng một phần thức ăn lên tầng hai, rồi một lúc lâu sau, ông lại đi xuống với chỗ thức ăn còn nguyên.

Ông thở dài không nói gì, mà chỉ bảo với mọi người: "Mọi người dùng bữa trước đi."

Bữa tối rất thịnh soạn, mùi vị cũng rất ngon. Tất cả mọi người trong phòng đói đến mức bụng kêu vang, khi ăn cơm cũng không ai rảnh nói chuyện. Đến lúc ăn no căng, họ mới bắt đầu khen ngợi tài nấu nướng của quản gia Nghiêm.

Quản gia lắc đầu cười cười, pha cho bọn họ một tách trà thảo mộc uống cho dễ tiêu.

Hương trà thơm thoang thoảng vấn vít, ngôi nhà gỗ vững chãi chặn bão tuyết và tiếng gió gào thét bên ngoài. Bên trong ngôi nhà cũng có TV, nhưng không có người nào mở lên xem vì mọi người đều hiểu rằng dưới trận bão tuyết lớn như vậy, có lẽ TV đã không xem được từ lâu rồi.

Ăn xong, đôi vợ chồng già về phòng nghỉ ngơi trước. Nhưng đám thanh niên vẫn chưa thấy buồn ngủ, Đỗ Ca chơi điện thoại một lúc rồi lại nhíu mày thở dài: "Máy tôi vẫn không có tín hiệu, máy mấy cậu thì sao?"

Mọi người lôi điện thoại ra nhìn, Giang Lạc cũng lấy cái điện thoại đã vô dụng hơn mười ngày rồi của mình ra, nhưng điện thoại của cậu cũng hiện ra mất tín hiệu.

Bão táp, không gian khép kín, không thể liên lạc với bên ngoài.

Giang Lạc nghĩ, đây giống như là khởi đầu của những vụ án giết người.

Ngồi không cũng quá chán nên rất nhanh đã có người đề nghị chơi trò chơi: "Vừa hay ở đây có bài Poker, hay là chúng ta chơi quốc vương?"

Ba người Liên Tuyết chưa từng chơi nên bọn họ rất cẩn thận khi nghe các quy tắc: "Người rút được lá bài quốc vương có thể ra lệnh cho hai người khác, nếu người tiếp nhận không hoàn thành được mệnh lệnh sẽ bị phạt, đúng không?

Tần Vân quá quen với trò chơi này, bên cạnh có tám người, cô bèn rút chín lá: "Đúng vậy, ai rút được lá quỷ người đó là vua."

Giang Lạc góp mặt cho vui, chống cằm nhìn móng tay đỏ chói trên đôi tay đang phát bài của Tần Vân. Cô định hạ bài thì quản gia Nghiêm ngồi bên cạnh bỗng đứng dậy, cung kính nhìn về phía tầng hai nói: "Chủ nhân."

Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.

Ngay cạnh tay vịn cầu thang ở tầng hai, người đàn ông đã đứng đó từ bao giờ.

Người đàn ông khoác áo choàng tắm màu đen vừa vặn cúi đầu nhìn đám người phía dưới: "Mọi người đang chơi gì thế?"

Giọng hắn hơi khàn như vừa tỉnh ngủ, khóe môi hơi nhếch. Trên gương mặt anh tuấn, một nửa vầng trán đầy đặn đến sống mũi cao ẩn giấu trong bóng tối ở hành lang khiến người khác không thể nhìn thấu: "Giọng các cậu ồn quá, hơi ảnh hưởng đến tôi."

***

Giang Lạc: Lập tức lên tinh thần.jpg
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.