Nơi Liên Tuyết chuẩn bị cho Giang Lạc là một căn phòng tường trắng ngói xanh. 
Phong cách xưa cũ, thanh tịnh và đẹp đẽ, một mình Giang Lạc ở là dư sức. 
Giang Lạc còn thấy một vài chú chim tước bay từ trong rừng ngang qua phòng, bên ngoài gió thổi lạnh, những đóa hoa ở đây cũng đã vào xuân. 
Liên Tuyết vừa cười vừa giải thích rằng: "Lòng đất Liên gia được nước ao Thiên Bích nuôi dưỡng nên bốn mùa như xuân. Dù bên ngoài Liên gia có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì Liên gia cũng vẫn thế, đợi tầm nửa tháng nữa thì sư huynh sẽ nhìn thấy ngọn núi đó được tuyết trắng bao phủ, còn giờ phong cảnh vẫn đang xanh tươi đó thôi." 
Giang Lạc tưởng tượng một chút: "Vậy chắc chắn sẽ đẹp lắm." 
Liên Tuyết vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy." 
Giang Lạc nhìn xung quanh căn phòng, cửa sổ phòng ngủ có thể thấy ngọn núi phía sau, cây cối hoa lá ở ngọn núi đang vào mùa thu đông nên ngọn cây khô đen, mặt đất úa vàng, đỉnh núi còn hơi trọc. 
"Ngọn núi kia cũng thuộc về Liên gia à?" 
Liên Tuyết lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tổ trạch Liên gia chỉ chiếm một phần ba đất, ngọn núi đó được nuôi dưỡng bởi đất trời, không thuộc về ai." 
Bỗng nhiên Giang Lạc bật cười: "Căn biệt thự trong núi của Kỳ gia còn bao trùm cả đỉnh núi." 
Liên Tuyết thở dài: "Họ quá để ý mấy thứ này." 
Dù chim sẻ có nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Tuy rằng trong phòng có bếp nhưng Liên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-chi-sinh-ton-chet-tiet-nay/3536609/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.