Người Trì gia có nốt ruồi trên mũi bị cậu chỉ điểm, suýt chút nữa đã để lộ chân tướng.
Nhưng vẻ bài xích thoáng qua trên gương mặt gã vẫn bị Giang Lạc nhạy bén bắt được. Ý cười lóe lên trong mắt Giang Lạc, cậu lại cố ý ho khan hai tiếng, ý đồ xấu giữa lông mày suýt nữa không giấu được: "Anh trai này không muốn ăn sao? Kỳ lạ thật đấy, món cá chình máu tốt như vậy mà lại có người không muốn ăn, chẳng lẽ họng của anh cũng không tốt à?"
Những người khác nghe thấy vậy thì ánh mắt lập tức hướng về phía người Trì gia. Thuyền trưởng cũng nhìn qua với sự nghi hoặc trong mắt. Bị nhiều người nhìn như vậy, người của Trì gia chỉ có thể ráng nở một nụ cười méo xẹo: "Cá chình máu quý giá như thế mà cổ họng chỉ rát chút thôi, cậu ráng thêm một tí nữa là được."
Giang Lạc cau mày lại, không vui nói: "Anh muốn tôi phải ăn dù cho bản thân mình không thoải mái hay sao? Tôi đã nói họng của tôi đang rất đau, anh có ý gì?"
Giang Lạc liếc nhìn chỗ ngồi cuối cùng ở bàn ăn, mất kiên nhẫn nói: "Tôi đã nói tặng cho anh thì chắc chắn tôi sẽ tặng. Giờ không ăn được thì vẫn còn mẻ thử hai, mẻ thứ hai không được thì để sang năm, một khi tôi muốn ăn thì lúc nào mà chả được? Anh đừng khách sáo với tôi, thuyền trưởng nói xem có phải không?"
Thuyền trưởng đã từng gặp rất nhiều người giàu, Giang Lạc tùy hứng lúc này trong mắt ông ta chỉ là chuyện bình thường. Ông nhìn mãi cũng thành quen, cười nói: "Cậu cảm thấy có thể thì đương nhiên là có thể rồi."
Vẻ mặt của người Trì gia càng ngày càng cứng ngắc, gã đang định câu giờ từ chối: "Tôi cũng không tiện ăn..."
Người giàu đứng bên cạnh làm khán giả tức giận đến mức muốn kéo gã ngồi xuống, những người khác đang ngồi trên bàn ăn cũng mất kiên nhẫn: "Lúc kinh doanh thì tranh nhau sống mái, xong tại thời khắc quan trọng lại nhường tới nhường lui. Cậu còn chần chờ gì nữa? Anh bạn nhỏ báo giá bao nhiêu cậu cứ đưa giá gốc là xong mà? Cá chình máu là món không mua được bằng tiền, cậu lề mà lề mề làm gì."
Thấy ánh mắt thuyền trưởng đang nhìn chằm chằm mình dần trở nên hiểm độc, người Trì gia nuốt lại cái cớ xuống cổ họng, đành phải bước tới ngồi xuống. Gã nhăn nhó nhưng vẫn phải mỉm cười và nói cảm ơn Giang Lạc, không những thế còn phải đưa tiền cho Giang Lạc nữa.
Giang Lạc cảm thấy chưa đủ, nói: "Chúng ta là người làm ăn thì làm việc sòng phẳng chút nhé. Ngay bây giờ anh đưa tiền cho tôi luôn đi."
Cậu gọi một người phục vụ tới: "Anh vào phòng tôi rồi mang máy POS đến đây nhé."
Thậm chí cười nói với gã: "Phí thủ tục máy POS ít ấy mà, không có hạn mức, anh cứ quẹt thoải mái."
Người của Trì gia: "..." Gã tức xanh mặt.
Sau khi khoét một khoản tiền lớn từ người của Trì gia, Giang Lạc mới ung dung đứng sang một bên làm khán giả. Cậu nhìn chăm chú cảnh người của Trì gia nuốt cá chình máu vào bụng.
"Đương nhiên, người của Trì gia sẽ không ngoan ngoãn nuốt đồ ăn xuống. Gã chơi chiêu ám độ trần thương*, gã bỏ cá vào trong miệng nhưng có một chỗ trong tay áo từ từ phồng lên, bị canh cá dần dần thấm ướt.
*Ám độ trần thương: nghĩa là "Ngầm vượt con đường Trần Thương". Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được."
Giang Lạc không vạch trần gã.
Người Trì gia không đạt được bao nhiêu thành tựu trong thuật luyện hồn rối chính thống nhưng lại học được không ít thứ bàng môn tà đạo. Giang Lạc có thể nhìn ra được nhưng những người bình thường khác thì không, cậu cũng lười gây chuyện với bọn họ.
Giang Lạc dựa vào tường, đầu óc cậu càng ngày càng choáng váng. Khí nóng từ mũi phả xuống bờ môi phát ra hơi nóng như thiêu đốt.
Nhưng trừ nóng ra, cậu còn cảm thấy sự lạnh lẽo đang ập đến từ mọi phía, nóng lạnh đan xen, cổ họng đau rát.
Giang Lạc rất hiếm khi bị bệnh, một khi bị bệnh thì nó sẽ đến mãnh liệt, cậu hơi hé môi để hít thở không khí lạnh lẽo trong phòng.
Thoạt nhìn thanh niên niên tóc đen không có gì kỳ lạ, ánh mắt cậu tỉnh táo, nét mặt bình tĩnh, trừ khi tới gần thì mới cảm nhận được hơi nóng đang truyền ra bên ngoài từ người của cậu, còn lại cậu và người khác cũng không có gì khác nhau.
Đến cả người của Trì gia cũng không nhìn ra cậu bất thường.
Món cá chình máu được người phục vụ bưng đến và để lên bàn. Trong bát canh màu trắng ngà là một con cá con màu đỏ như máu.
Hóa ra đây là cá con cái. Khi bọn họ rạch bụng những người bị nhốt dưới đáy thuyền, trong đó toàn là những con cá con màu đen hoặc đang chuyển từ đỏ sang đen. Bọn họ không thấy một con cá con màu đỏ tươi như vậy, chả trách cá đực nói trong một trăm con cá chình máu thì chỉ có một con cái.
Đĩa thức ăn được bày trước mặt những người giàu, bọn họ đã mất đi sự thận trọng và cả lễ nghi khi dùng bữa. Hầu như đĩa thức ăn chưa kịp đặt xuống thì mấy người đó đã nóng lòng dùng dao nĩa chọc vào cá con, ăn ngấu nghiến rồi nuốt xuống.
Bọn họ ăn như thể sợ bị người khác ăn mất, không chỉ cá mà canh cá cũng không bỏ sót một giọt nào. Họ sợ nếu không ăn thì nó sẽ mất đi tác dụng.
Mùi thơm tươi sống đậm đà xông thẳng vào mũi, hấp dẫn đến mức làm bụng người ta kêu vang.
Phục vụ cũng mang đồ ăn đồ uống đến cho đám khán giả, mời bọn họ ngồi vào một bàn ăn khác. Nhưng khi ngửi thấy hương thơm từ cá chình máu, dĩ nhiên khi ăn những món ăn bình thường sẽ làm họ cảm thấy trong miệng chẳng có vị gì. Mắt của họ toát lên sự ao ước và ghen tị khi nhìn mười người kia đang ăn một cách qua loa nhạt nhẽo.
Giang Lạc không chạm vào những món ăn đó, cậu chỉ uống một chén nước ấm để làm dịu đi đau đớn trong cổ họng.
Cá chình máu trưởng thành thì vô cùng tanh, nhưng hương vị của trứng cá và cá con dường như làm người ta nghiện, như thể trời sinh đã biết cách dụ dỗ con người. Giang Lạc nhìn đám người giàu đang nuốt cá chình máu vào bụng, âm thầm chậm rãi vận dụng não ghi nhớ những người giàu nào ăn và không ăn.
Thân là sinh viên của trường đại học Bạch Hoa, khi hợp tác với cảnh sát để thực hiện nhiệm vụ, Giang Lạc có trách nhiệm bảo vệ những công dân vô tội không bị thương trong quá trình chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng dù bây giờ Giang Lạc có lao ra nói với những người giàu kia rằng không được ăn cá chình máu thì bọn họ cũng không chịu tin. Bọn họ không tin thì thôi, có khi Giang Lạc lại bại lộ thân phận chỉ vì chuyện này, lợi thì ít mà hại thì nhiều.
Do đó Giang Lạc không thèm nghĩ nữa, cứ như vậy nhàn nhã đứng một bên xem bọn họ ăn cá chình máu, trong lòng cũng không chút dao động.
Người ta tự bỏ ra số tiền rất lớn, dù có khó khăn cũng muốn ăn, vậy chẳng lẽ lại còn không để người ta ăn hay sao?
Chẳng bao lâu sau thì bữa trưa kết thúc.
Giang Lạc theo đám người rời khỏi phòng ăn, vừa ra ngoài cậu tình cờ gặp người của Trì gia. Gã nham hiểm nhìn cậu, ngoài cười nhưng trong không cười đẩy cậu ra rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Giang Lạc híp mắt, biết họ vẫn giấu con bài tẩy.
Cậu bèn quay trở về phòng.
Trên đường đi, Giang Lạc không ngừng suy nghĩ về mục đích lên tàu của người Trì gia.
Họ muốn giết Giang Lạc, điểm này ko cần phải nghi ngờ. Nhưng tại sao họ lại dùng thủ đoạn quanh co mất công như thế để dụ Giang Lạc ăn cá chình máu mà không phải một cách thức khác nhanh gọn và hiệu quả hơn?
Hoặc hiện tại họ chưa thể giết cậu hay còn muốn lợi dụng cậu làm những chuyện khác nữa?
Quãng đường từ nhà ăn về phòng dài dằng dặc, Giang Lạc đang đi bỗng vịn tường, khom người thở hồng hộc.
Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt Giang Lạc. Trước mắt cậu mọi thứ thật mông lung, lửa nóng trong người bùng cháy, đánh thẳng vào cơ thể đang sinh bệnh của cậu, lập tức khiến hai chân cậu mềm nhũn.
Nóng quá.
Giang Lạc tựa đầu vào hai tay đang chống lên tường, cậu nhắm mặt lại, nhíu mày thật chặt.
Thật yếu ớt.
Cảm giác này rất giống với cảm giác sau khi nếm cá chình máu hôm qua. Giang Lạc cố gắng vận động đại não đang quay cuồng của mình, trí nhớ dừng trên nụ cười mơ hồ nhưng chắc chắn không thân thiện của tên Trì gia kia, còn cả đồ uống do phục vụ đưa tới ở nhà ăn nữa.
Tên Trì gia kia bị điên à? Tại sao lại hạ thứ thuốc này cho cậu?!
Lúc nào cũng nhằm ngay lúc cậu bị bệnh.
Giang Lạc cắn đầu lưỡi thật mạnh, mùi máu tươi tức khắc lan khắp khoang miệng, nhờ vậy mà cậu có thể tỉnh táo ngay lập tức.
Sát khí cuồn cuộn trong lòng, Giang Lạc tăng tốc nhưng đột nhiên nhảy ra hai người ngáng đường cậu phía trước hành lang.
Giang Lạc mồ hôi nhễ nhại nhìn lên, mặt không cảm xúc nhưng hai gò má ửng đỏ lại khiến lực đe dọa của cậu giảm mạnh, thay vào đó trông thảm hại vô cùng.
Cậu cất giọng khàn khàn: "Các anh là ai?"
"Tụi tao là ai?" Tên cao ráo trong hai người cười lạnh, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Tụi tao là kẻ thù của mày. Cuối cùng hôm nay mày cũng dính kế rồi."
"Thằng ba còn bị nó chơi một vố." Vóc dáng tên lùn hơn mập quá khổ, mái tóc dài ngoằng che kín cặp mắt âm u: "Nó lừa chúng ta hai khoản tiền. Đại ca, em muốn dạy nó một bài học."
Sắc mặt tên cao ráo rất khó coi nhưng gã vẫn không ngăn cản tên lùn: "Chúng ta chuốc thuốc nó là để dụ Trì Vưu ra, mày đánh gì mà đánh? Đợi bắt được Trì Vưu rồi tính."
"Mẹ nó, không phải tụi kia bảo Trì Vưu quấn quýt lấy thằng đó suốt à? Tao không tin người yêu cũ nó thành ra như vậy mà nó vẫn chưa xuất hiện."
Tên lùn dằn xuống cơn tức tối: "Em biết rồi, hay chúng ta đưa thằng đó vô căn phòng đã chuẩn bị kỹ lưỡng đi."
Những lời nói suồng sã của bọn họ lọt vào tai Giang Lạc chậm một nhịp.
Giang Lạc nghĩ, đậu xanh lại do Trì Vưu.
Một phần là do cậu bịa đặt.
Trong cơ thể cậu giống như có băng và lửa đối đầu nhau, khó chịu đến mức chỉ muốn lên giường lăn một vòng. Giang Lạc hít thật sâu, không đủ kiên nhẫn mà dây dưa với hai người nọ. Nhưng nghĩ tới việc mình bị liên lụy, mặc dù nguyên nhân chủ yếu do cậu nói xạo, Giang Lạc vẫn không nhìn được gằn từng chữ: "Trì Vưu..."
Hận không thể lột xương rút da tên ác quỷ này, sau đó ném hắn lên chảo dầu sôi rồi nuốt từng miếng.
Hai tên kia bèn lại gần Giang Lạc, lúc đứng cạnh cậu, bọn hắn bị nhiệt độ cơ thể cậu xông lên não. Tên cao ráo mắng: "Mày bỏ bao nhiêu thuốc đấy? Đừng giết chết nó."
Tên lùn cau mày nói: "Em bỏ có chút xíu à."
Nhưng bọn hắn không biết rằng, chút thuốc này lại vô tình kích thích máu của cá chình máu. Hai thứ đan xen vào nhau tạo ra dược tính đủ khiến người trưởng thành mất trí.
Nhờ ý chí Giang Lạc đủ mạnh nên ít nhất ngay thời điểm này cậu vẫn giữ một chút lý trí.
Hai tên đó vươn tay tính bắt thanh niên tóc đen, nhưng khi bọn hắn sắp đụng vào thì thanh niên đang thở dốc dựa lên tường không nhúc nhích bỗng rút dao găm ra rồi chém vào cổ tay họ. Thấy một nhát đó thành công, cậu lập tức xoay người sang hướng khác rồi lảo đảo bỏ chạy.
Tên cao ráo hô đau, căm hận nói: "Thằng hai, mau bắt nó lại! Không được để nó chạy thoát!"
Giang Lạc nhanh chóng bỏ trốn.
Càng ngày càng nóng.
Trước mắt cậu mọi thứ như nhòe đi, hình như nhiệt độ lại tăng lên. Giang Lạc thở một cách khó khăn, cố gắng mở mắt nhìn dãy hành lang méo xẹo, trong lồng ngực tiếng tim đập như tiếng dùi trống.
Một niềm khao khát không ngừng bộc phát từ trong ra ngoài.
Thật là khó chịu.
Khó chịu đến mức nếu có thể giải quyết bằng cách làm tình với Trì Vưu, vậy cậu cũng bằng lòng.
Chỉ là làm một lần thôi, miễn cậu được thoải mái, có thể thoát khỏi nỗi đau bị thiêu đốt thì đm làm cái đó với tên Trì Vưu thù địch này cũng được.
Dù sao làm xong hai người vẫn đứng hai đầu chiến tuyến, Trì Vưu sẽ không bị cậu ảnh hưởng mà cậu cũng thế. Mọi người cứ trở mặt xem nhau như người dưng, cứ chém chém giết giết như bình thường.
Lần chuốc thuốc này đủ để trở thành lịch sử đen tối của Giang Lạc. Bị lừa một lần, cậu xin ghi tạc, sau này tuyệt đối không có lần thứ hai.
Trì gia đúng không, Kỳ gia đúng không?
Cậu nghiến răng nghiến lợi dựa vào tường, cơ thể ngả nghiêng: "Bà mẹ nó anh cút đi đâu rồi..."
Không lẽ cậu phải vớ đại một người nào đó à?
Nhưng thủy thủ trên tàu toàn cá đực mà cậu chướng mắt mấy tên nhà giàu, người nghèo cậu cũng chướng mắt nốt.
Người quen không chịch được, người lạ cậu ngại bẩn.
Mặc dù Trì Vưu bị thần kinh nhưng ít ra vóc dáng và gương mặt hắn lại hợp gu cậu.
Quan trọng hơn Trì Vưu là tấm chiếu mới, sạch sẽ.
Giang Lạc bực bội nghĩ: "Thôi được rồi, tìm đại ai đó đẹp trai lên giường vậy."
Vừa dứt lời, Giang Lạc vấp phải tấm thảm nhăn nhúm, trong lúc vội vã cậu lao thẳng về phía trước.
Một làn sương đen dữ tợn nhanh chóng tiếp được cậu, thoáng chốc bao bọc cả người cậu cực kỳ chặt chẽ, sau đó phóng về phương hướng của tên lùn.
Tên lùn bị dọa run lẩy bẩy. Sương đen lướt qua gã, lá bùa bảo mệnh tan thành phấn ngay tức khắc.
Sống chết chỉ là một tích tắc, tên lùn tái mặt, tay run run gọi những người khác: "Trì, Trì Vưu tới rồi! Nhanh lên, Trì Vưu tới rồi!"
***
Trì - công cụ hình người again - Vưu: ... Ơ vậy là sợ hay sướng thế
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]