Chương trước
Chương sau
Giang Lạc bị hiệu quả của máu cá đực làm cho buồn nôn.

Mình phát tình còn chưa đủ, máu của nó còn khuyến mãi thêm hiệu quả này nữa. Cái khác không nói, có phải máu cá đực dơ bẩn quá rồi không?

Giang Lạc tức giận đến mức tim đập kịch liệt. Đối diện với ánh mắt tràn trề hứng thú tìm tòi của ác quỷ, Giang Lạc vẫn phải nhịn cơn tức xuống, giả vờ như thể không có chuyện gì xảy ra.

Vào lúc này, tuyệt đối không thể để Trì Vưu nhìn ra điều gì, nếu không đêm nay Giang Lạc lành dữ khó lường.

Đúng là cậu cảm thấy vô cùng hứng thú với Trì Vưu nhưng đó là niềm vui thú đối với kẻ thù. Nhục nhã kẻ thù Giang Lạc cực kỳ tình nguyện còn ngược lại thì...

Không bao giờ có khả năng.

Giang Lạc thở hắt ra, áp chế cơn nóng đang trào dâng trong người, sau đó vắt sạch nước mưa trên áo choàng tắm rồi như thường lệ mà nói: "Bài học đến đây kết thúc."

Nói xong, cậu bèn vòng qua ác quỷ trở về phòng.

Trì Vưu vươn tay ngăn cậu đi tiếp.

Giang Lạc không khỏi căng thẳng, đứng yên ngẩng đầu nhìn hắn.

Gương mặt thanh niên tóc đen đỏ ửng bất thường, hơi thở nặng nề hóa thành sương trắng dưới màn mưa lạnh lẽo. Đôi mắt lạnh lùng kèm theo ý tứ cảnh cáo nhưng ngay khóe mắt lại hơi sưng. Dưới bầu không khí sắc tình ám muội này, ngoài mặt trông cậu như muốn chối từ nhưng trong thân tâm lại khao khát, giống đang giận dỗi nhưng cũng không giống vậy.

Ngược lại rất mê hoặc lòng người.

Trì Vưu thích thú nở nụ cười, chậm rãi nói: "Nhìn em không ổn lắm."

Giang Lạc cố gắng thở thật đều, bình tĩnh đáp lại: "Không ổn chỗ nào nhỉ?"

Ác quỷ cúi đầu đánh giá cậu.

Cho dù nhìn ở góc độ nào thì thanh niên tóc đen vẫn rất bất thường.

"Đừng bảo em..." Đôi mắt đen sẫm của hắn nhíu lại.

Giang Lạc siết chặt ngón tay, lúc cậu căng thẳng chuẩn bị tâm lý bị hắn nhìn thấu thì lại nghe thấy Trì Vưu suy tư hỏi: "Bị sốt nhé?"

Giang Lạc: "..."

Thấy cậu giữ im lặng, Trì Vưu mặc định cậu thừa nhận. Ác quỷ cái gì cũng biết bỗng dưng mất hứng chọc ghẹo Giang Lạc, thậm chí tự nhiên cảm thấy bực bội không vui.

Thân thể của nhân loại luôn yếu ớt như vậy, ngay cả Giang Lạc cũng là như thế. Chẳng qua mới dầm mưa một chút thôi đã đổ bệnh, người mà hắn xem là đồng loại là đối thủ lại bị cơ thể nhân loại liên lụy.

Cậu sẽ sinh bệnh, sẽ bị thương, sẽ chết.

Chán ngắt.

Đôi môi lạnh lẽo cứng cáp của Trì Vưu mím lại, sau đó từ từ nhếch lên. Khí tức bao quanh người hắn lập tức trở nên nguy hiểm và vặn vẹo, sương đen sau lưng dữ tợn múa may, không khí cũng trở nên loãng hơn. Lúc Giang Lạc dựng cả tóc gáy thì ác quỷ đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Khí tức khủng bố sót lại vẫn còn nguyên tại chỗ, biểu cảm cảnh giác lập tức cứng đờ trên mặt rồi biến thành sự hoài nghi.

Trì Vưu làm sao vậy?

Không lẽ hắn cố ý tạo bẫy để hại cậu?

Giang Lạc không nghĩ ra. Cậu đứng yên mấy phút nhưng vẫn không thấy Trì Vưu xuất hiện lần nữa. Bấy giờ Giang Lạc mới hoàn toàn tin rằng Trì Vưu bỏ đi thật rồi.

Hành động thực tế của ác quỷ khiến cậu không tài nào hiểu nổi. Giang Lạc nhịn không được bật cười thành tiếng.

Bị sốt? Vậy mà hắn cũng có thể nghĩ ra.

Đúng lúc này, nhiệt độ cơ thể của cậu trở nên nghiêm trọng hơn, hơi thở nóng ran, Giang Lạc vội vàng trở về phòng.

Lúc cậu vào phòng tắm và nhìn thấy dáng vẻ của mình, Giang Lạc lập tức hiểu ra tại sao Trì Vưu lại bảo cậu bị sốt.

Khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi như nước hoa hồng ép. Nước mưa và mồ hôi trượt xuống từ thái dương, cơ thể Giang Lạc nóng bỏng tới mức toát ra khói.

Nhưng cậu nhìn là biết, dáng vẻ này đâu giống như bị sốt, rõ ràng là nóng trong người, dục cầu bất mãn.

Giang Lạc bình tĩnh quan sát bản thân, nhanh chóng xả nước lạnh rồi ngâm mình để hạ thân nhiệt.

Trừ ngọn lửa không ngừng bùng cháy, Giang Lạc không có bất kỳ khó chịu nào khác. Thậm chí ngọn lửa này không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Giang Lạc, cùng lắm chỉ miệng đắng lưỡi khô mà thôi.

Trong lúc ngâm nước, Giang Lạc cọ rửa một lần, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cậu khó hiểu sờ môi.

Lại hôn rồi.

Mặc kệ mình có cảm thấy kinh tởm hay không, Giang Lạc vẫn cứ tự nhiên đáp trả.

Hôn và đấu đá triền miên, đến mức anh sống tôi chết. Dường như cuộc chiến giữa môi và lưỡi của họ chỉ tràn ngập khói lửa, thậm chí họ còn đánh nhau dữ dội dưới cơn mưa. Cậu không hề nương tay với Trì Vưu mà Trì Vưu cũng không nhường nhịn cậu. Cách hai người ở chung có thật là cách kẻ thù đối đãi với nhau không?

Cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng lại giống như không có gì sai.

Giang Lạc ngổn ngang trăm mối song vẫn chưa tìm ra lời giải. Cậu chậm chạp buông thõng tay, thoáng liếc qua cơ thể mình, bỗng đỏ mặt. Giang Lạc xấu hổ che mặt rên rỉ, tức tối không muốn nhìn bản thân mình.

Chết tiệt...

Tại sao cậu cứ nghĩ mãi tới nụ hôn ấy thế?

Chắc chắn do máu cá đực nên cậu mới phản ứng như vậy.

Giang Lạc tự dưng cố chấp với chính mình. Không biết có phải cậu muốn chứng tỏ mình hay không mà cậu quả thật không thèm nhúc nhích, chỉ dùng nước lạnh hạ hỏa. Sau khi mọi thứ xong xuôi, kim đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng.

Thời gian gian không còn sớm, tất cả mọi người đều đã thiếp đi. Giang Lạc nằm trên sofa đắp áo khoác ngây ngẩn một lúc, sau đó ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mười giờ sáng, Cát Chúc đến gọi cậu dậy.

Lúc Giang Lạc mở mắt ra, đầu cậu đau như búa bổ. Cậu đỡ trán ngồi dậy, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Giọng nói vừa cất lên khiến Giang Lạc không khỏi giật mình. m thanh nặng giọng mũi, lại còn khàn khàn như thể mười mấy ngày rồi chưa mở miệng nói chuyện.

Không những vậy lúc nói chuyện cổ họng cậu như bị dao đâm vào, đến cả nuốt nước miếng cũng đau.

Giang Lạc nhanh chóng nhận ra cậu bị sốt thật rồi.

"..." Trong thoáng chốc, Giang Lạc không biết phải nói gì.

Ngay cả Cát Chúc cũng bị giọng cậu dọa hết hồn, nhanh chóng rót cho cậu một cốc nước ấm. Chờ Giang Lạc uống được non nửa, cổ họng cũng đỡ hơn nhiều: "Cảm ơn cậu."

"Cậu khoan nói chuyện." Cát Chúc lo lắng nói: "Sắp mười hai giờ trưa rồi, vừa có thủy thủ tới nhắn tớ báo cậu trưa nay ra nhà ăn ăn cá chình máu."

Đầu óc Giang Lạc vẫn hơi choáng váng, cậu day trán đợi mình tỉnh táo lại mới từ tốn trả lời: "À, tớ nhớ rồi, hôm nay là ngày thứ ba."

Cát Chúc càng lo lắng hơn: "Vậy cậu vẫn đi hả?"

"Tớ sợ là không đi không được." Giang Lạc nhấp một ngụm nước: "Người Trì gia đã giữ cho tớ một slot, nếu tớ mà không đi thì bọn họ sẽ nhân chuyện này trách móc tớ mất."

Mà đám Lục Hữu Nhất còn đang trốn trong phòng của hai người, bây giờ không phải lúc để vạch mặt.

Cát Chúc: "Nhưng cá chình máu mà họ đưa, dù có tác dụng kéo dài tuổi thọ hay không thì cũng không phải đồ tốt đâu. Cậu đừng ăn đấy."

"Tớ biết." Giang Lạc thở ra một hơi nóng bỏng, thay đổi sắc mặt rồi nói: "Tớ đi thay quần áo đã. À, mọi người đi đâu rồi?"

"Tụi nó đến khu dân thường để thông báo sau khi pháo sáng được bắn lên thì họ hãy đến trốn ở khoang đáy. Không phải những con quái vật đấy có thể ngửi thấy dịch nhờn từ cơ thể người hay sao? Nếu họ trốn ở đáy tàu, dù sao cơ hội sống sót cũng nhiều hơn mấy lần so với trốn ở những chỗ khác. Đến khi chúng ta giết chết cá chình máu cái và cảnh sát xuất hiện thì tất cả mọi chuyện đều kết thúc."

Cát Chúc ảo não đáp: "Cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu... Chẳng qua đám tụi mình..." Cậu ta cười khổ, không tiếp tục nói nữa.

Một khi giết chết cá chình máu cái, tất cả cá đực trên thuyền sẽ rơi vào trạng thái nổi giận. Mặc dù Cát Chúc không nói nhưng trong lòng cậu ta biết, cửa ải này chính là một trận đại chiến cửu tử nhất sinh.

Tuy nhiên cậu ta vốn lạc quan trước giờ, vì vậy dứt khoát không suy nghĩ nữa. Chờ Giang Lạc thay đồ xong liền giúp cậu nghĩ cách làm sao để không phải ăn cá chình máu.

Hiện tại đầu óc Giang Lạc đang quay cuồng, không thể động não nên tạm thời cậu chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Thật lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: "Thôi kệ đi, cứ thuận theo tự nhiên. Giờ tớ ốm nặng không thèm ăn, họ có thể ép tớ ăn à?"

Cát Chúc quan sát vẻ mặt cậu, càng thêm ưu phiền: "Được rồi, cậu nhớ ngàn vạn lần đừng ăn đấy nhá."

Giữa trưa, Giang Lạc đi đến nhà ăn. Nhưng lúc đang đi, vì chóng mặt nên cậu va phải một người.

Vừa ngẩng đầu thì thấy người quen.

Trình Lực định chửi ầm lên nhưng sau khi nhận ra đây là người giàu, lập tức nuốt mấy lời thô tục lại rồi xụ mặt nhường đường.

Lúc Giang Lạc đi ngang qua anh ta, cậu đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh và cười nói: "Anh là Trình Lực hả?"

Trình Lực không nhịn được đáp: "Xin hỏi cậu có chuyện gì muốn tôi làm à?"

Giang Lạc lắc đầu, nói: "Không có việc gì đâu. Tôi chỉ thấy tên của anh nghe quen quen nhưng chắc là tôi nhầm người... Trước đây tôi có quen một người bạn tên là Triệu Thanh, chồng của cô ấy tên là Trình Lực."

Giang Lạc thở dài, tự nhủ: "Tôi với chị Triệu đã lâu rồi không liên lạc với nhau. Không biết bây giờ chị ấy sống có ổn không, tôi còn nghe nói con gái của chị rất đáng yêu..."

Trình Lực đứng sững tại chỗ, vẻ mặt run rẩy mà nhìn chằm chằm Giang Lạc.

Ngay khi Giang Lạc sắp đi thì anh vội vàng giữ chặt Giang Lạc lại. Một gã đàn ông cường tráng lại bối rối luống cuống tự chỉ tay vào mình, nói: "Đúng rồi, đúng rồi. Vợ của tôi tên là Triệu Thanh, tôi là chồng của cô ấy. Chúng tôi kết hôn đã nhiều năm rồi, con gái tôi tên là Gian Gian, cậu không nhầm đâu."

Giang Lạc bị kéo lại khiến đầu càng thêm đau. Cậu giả vờ ngạc nghiên nói: "Trùng hợp như vậy sao?"

Trình Lực gật đầu liên tục, anh cẩn thận nhìn Giang Lạc với ánh mắt buồn bã: "Cậu và vợ tôi có quan hệ rất tốt sao? Thưa cậu, tôi đã lâu không nghe ai nhắc về vợ tôi, cậu có thể tâm sự với tôi một chút được không?"

"Em ấy từng nói với cậu về những điều gì? Ví dụ như về em ấy, hoặc là về con gái của chúng tôi!"

Giang Lạc khó xử nhìn anh, nói: "Bây giờ đã đến giờ ăn trưa rồi."

"Tôi mời cậu ngồi ăn trưa cùng tôi được không, làm phiền cậu quá." Trình Lực cúi người, cười lấy lòng cậu: "Cậu chỉ cần nói với tôi vài câu thôi, vài câu thôi là quá tốt rồi."

Thái độ của Trình Lực như muốn hạ thấp mình xuống cùng cực. Anh nhớ vợ và con gái của mình rất nhiều, anh đã hồi tưởng không biết bao nhiêu lần những ký ức về họ. Khi ở trên tàu, anh không thể tìm thấy người nào có thể nói về vợ và con gái của anh. Trình Lực thực sự muốn biết thêm những thông tin mới liên quan đến vợ và con gái.

Giang Lạc nhìn ánh mắt cầu xin của Trình Lực, cậu ngập ngừng nói: "Tôi rất muốn nói chuyện với anh về chuyện của chị Triệu và Gian Gian, không phải chị ấy vô cùng thích chụp ảnh hay sao? Tôi còn định nhờ chị Triệu giải thích một số vấn đề về chụp ảnh nữa... Nhưng bây giờ tôi còn có việc gấp. Tôi phải đi ăn cơm rồi, tôi lên con thuyền này chỉ vì món cá chình máu thôi đấy. Hay là thế này, sau khi ăn xong tôi sẽ đến uống rượu với anh, được không?"

Sắc mặt Trình Lực thay đổi nhanh chóng, anh càng nắm lấy tay của Giang Lạc mạnh hơn, hỏi: "Cậu là một trong số mười người kia à?"

Giang Lạc gật đầu, thở dài: "Ăn xong bữa cơm này tôi cũng tiêu sạch tiền."

Đôi môi Trình Lực run rẩy, biểu cảm chậm rãi tối sầm xuống. Anh đột ngột nắm tay Giang Lạc rồi kéo cậu vào một căn phòng không người gần đó, Trình Lực đóng cửa sổ lại, cả phòng chìm vào bóng tối.

Giang Lạc kiên nhẫn đứng đó, Trình Lực kiểm tra khắp mọi ngóc ngách rồi đi đến trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Cậu không được ăn con cá chình máu đó!"

Giang Lạc nheo mắt lại, giả vờ bất mãn: "Tại sao? Tôi tốn nhiều tiền vậy là để ăn cá chình máu đấy?"

Trình Lực lập tức nghiêm túc: "Nếu cậu không muốn chết thì đừng ăn!"

Giang Lạc không lên tiếng, Trình Lực cho rằng cậu không tin nên thấp thỏm đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng bước chân dừng lại, hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Cậu nghe ai nói ăn cá chình máu có thể kéo dài tuổi thọ và trẻ trung hơn?"

Giang Lạc mập mờ nói: "Tất nhiên là từ miệng mấy kẻ có tiền rồi."

Trình Lực không gặng hỏi tiếp, anh cười lạnh: "Vậy chắc cậu gặp mấy kẻ từng ăn cá chình máu rồi nhỉ."

Không đợi Giang Lạc đáp lời, anh ta bèn nói tiếp: "Có phải mấy tên đó trẻ ra hẳn mười mấy hai mươi tuổi không? Tất cả bệnh tật dù nặng hay nhẹ đều khỏi, thậm chí sống thêm mấy chục năm nữa?"

Giang Lạc ngạc nhiên nhìn anh ta, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng."

Cảm xúc Trình Lực càng lúc càng kích động: "Có cái lờ ấy! Sắp chết tới nơi rồi còn ham hố trẻ ra với cả trường thọ! Mặc kệ đực hay cái thì cá chình máu con không hề tốt đối với chúng ta. Cá đực con có thể giúp cá đực ký sinh bên trong cơ thể con người, cuối cùng đồng hóa với cơ thể chúng ta biến thành một con quái vật đội lốt người! Cá cái càng kinh tởm hơn, chúng nó sẽ khống chế ý thức của cậu khiến cậu không ra dáng một nhân loại nên có!"

"Mấy tên người giàu rời khỏi thuyền đều bị cá cái khống chế. Đúng là họ trẻ ra và sống lâu hơn, nhưng bọn họ không còn là người nữa!."

Ấn đường Giang Lạc giật nảy: "Khống chế ý thức?"

Liệu nó có chung một loại với năng lực của Trì Vưu chăng?

Thế thì điều này vượt quá sức tưởng tượng rồi, thực sự khủng khiếp.

Nếu những người giàu đã từng lên thuyền và nếm thử cá chình máu đều bị chúng kiểm soát ý thức... Vậy chẳng lẽ cả con thuyền này, dù là dân thường hay người giàu vẫn là con mồi của cá chình máu sao?

Chúng thông qua cá cái khống chế người giàu dụ càng nhiều người lên thuyền, xem cơ thể dân thường như chất dinh dưỡng để ấp trứng và lương thực. Năm qua năm, những con cá chình máu khống chế người giàu đủ để trở thành một thế lực đáng sợ. Chúng muốn làm gì? Chúng đang nhen nhóm kế hoạch gì?

Hành động đó có khác gì nhân loại nuôi nhốt gia súc không? Dùng một phần làm lương thực, còn lại để sinh sôi nảy nở.

Lưng cậu không khỏi rét run.

Hoàn toàn không giống như những gì họ nghĩ. Đây không phải người ăn cá hay cá ăn thịt đồng loại, thực tế là cá chăn nuôi con người.

*

Giang Lạc bị sự thật này làm cho sửng sốt. Sau khi khôi phục lại sự bình tĩnh, cậu im lặng không lên tiếng chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cậu hỏi Trình Lực một câu: "Anh còn muốn gặp lại vợ và con gái không?"

Đôi mắt của Trình Lực tối xuống, anh nói: "Có lẽ cậu không biết, họ đã chết rồi."

Giang Lạc nói: "Nếu như anh có thể tìm được tóc hoặc quần áo của họ, đồ vật yêu thích khi còn sống, và ngày tháng năm sinh của vợ và con gái anh nữa, thì chưa chắc đã không thể tìm thấy hai người họ."

Sau khi nói xong, cậu tạm biệt Trình Lực đang sững sờ, tới phòng ăn đúng giờ.

Nhưng khi đến phòng ăn, cậu đã là người cuối cùng trong số mười người. Chín người giàu kia đang nóng lòng ngồi chờ. Trừ mười người bọn họ ra còn có một số người đứng cạnh tường, có vẻ như họ muốn chứng kiến cảnh bọn nhà giàu ăn mẻ cá chình máu đầu tiên

Trong đó có một người trông hơi quen, trán rộng, xương gò má hẹp, trên sống mũi có một cái nốt ruồi, đó là người Trì gia mà Giang Lạc và Cát Chúc nhận ra.

Giang Lạc cười lạnh lùng, đi đến trước mặt thuyền trưởng, lau trán nói: "Thuyền trưởng, tối hôm qua tôi bị cảm, cổ họng còn bị viêm nữa nên bây giờ tôi đang rất đau, mấy ngày tiếp có lẽ không thể ăn cá được. Cơ hội lần này của tôi có thể để đến khi tôi ổn ổn rồi mới ăn được không?"

Thuyền trưởng nhíu mày lại, nhưng nghe thấy giọng nói khàn khàn chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu, thông cảm nói: "Xin lỗi cậu Chung Vệ, cá chình máu đã chuẩn bị xong, phải ăn trong vòng nửa tiếng mới có hiệu quả."

Giang Lạc ho khan, sắc mặt tái nhợt, đôi môi nhiễm sắc đỏ như đau ốm. Ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng cậu sinh bệnh rất nặng. Cậu nhíu mày, xoắn xuýt hồi lâu mới nén đau nói: "Thực ra tôi ăn không vô... Thôi tôi muốn tặng cơ hội này cho người khác, tôi sẽ đợi lượt hai."

Ánh mắt cậu khẽ đảo qua nhóm người, lập tức dừng lại người có nốt ruồi của Trì gia, cười yếu ớt: "Anh bạn này, vậy tôi tặng anh cơ hội này nhé."

***

Người Trì gia: ... Cái đầu buồi tôi không thèm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.