Lúc Bách Nhĩ tỉnh lại đã ở trong nhà đá, bên cạnh là ánh mắt sưng đỏ của Tiểu Cổ và Tiểu Mục, còn có những thú nhân khác. Ngoại trừ Cổ, ánh mắt những người khác nhìn y đều có chút kỳ lạ, như là bi thương lại như là vui mừng. Y hoảng hốt trong chốc lát, mới nhớ tới chuyện đã xảy ra, ánh mắt đờ đẫn một lúc, sau đó mới chậm rãi trở mình ngồi dậy.
“Sao các ngươi đều ở đây?” Y thấp giọng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, đối với chuyện của Đồ và việc mình ngất xỉu đều không đề cập tới.
“A mạt.” Tiểu Cổ cùng Tiểu Mục mỗi đứa một bên vội vàng đỡ y dậy, động tác rất cẩn thận.
“Bách Nhĩ, ngươi… ngươi phải bảo trọng thân thể. Tuy Đồ không còn nữa, thế nhưng trong bụng ngươi…” Nói chuyện là Duẫn, thế nhưng lúc này ngay cả Duẫn vẫn luôn trầm ổn cũng không có cách nói hết lời. Tuy loại chuyện này để á thú nói sẽ tốt hơn, nhưng mấy á thú kia vừa rồi vẫn khóc không ngừng, vì sợ gợi lên thương tâm trong lòng Bách Nhĩ, nên mới đuổi họ đi.
“Ta không sao, các ngươi đều về đi.” Bách Nhĩ thản nhiên nói.
Những người khác thấy y như vậy, đều không rõ trong lòng y nghĩ gì, nhưng có chuyện lại không thể không nói ra, mặc dù đối với một á thú mới mất đi bạn đời mà nói, nó cũng chẳng thể xem là một chuyện tốt được. Sau đó bọn họ không khỏi nhớ tới người bạn đời và đứa con bị xảy kia của Bách Nhĩ, không ngờ cách một thời gian dài lại phát sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359045/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.