Lúc bộ lạc của Kinh bị thú triều khiến cho không thể rời đi ẩn thân, tìm tới sơn động của đám người Duẫn Nặc cũng chỉ trước khi nhóm người Bách Nhĩ về có năm sáu ngày. Khi đó tình thế trong động đã ngã ngũ, bởi vì Duẫn Nặc không tranh, nên phía tộc trưởng chiếm quyền chủ động.
Lúc đám Kinh tới, ra tay tương trợ họ không chỉ có thú nhân sơn động mà còn có thú nhân bộ lạc Hắc Hà và thú nhân ngoại tộc khác. Khi đó vì đưa á thú và hài tử được thú nhân bảo vệ vào trong sơn động, y đã bay qua bay lại mấy lần. Kết quả ở lần cuối cùng, rốt cuộc kiệt sức, bay tới nửa đường thì từ không trung rơi xuống, nếu không phải có một con báo hoa xông ra cho y mượn chỗ đệm chân, hồi phục chút sức lực, e rằng y đã bị thú triều xé thành từng mảnh nhỏ rồi.
Sau này tuy đồng ý với yêu cầu của tộc trưởng, phái người ra khiêu chiến với đám Nặc, kể cả y không thể xác định có phải Duẫn cứu mình hay không, y vẫn bảo người của mình né Duẫn, không được khiêu chiến với hắn. Đương nhiên, đây cũng là điều khiến y bỏ lỡ cơ hội tốt nhất nhận ra ân nhân cứu mạng mình.
Cho đến khi Bách Nhĩ trở về, mang theo những người già yếu, tàn tật trong động rời đi, khi đó y mới xác định được chủ nhân chân chính ở đây là ai, cũng nhìn ra đám người Bách Nhĩ rời đi mới là quyết định chính xác nhất. Bởi vì một đội ngũ có thể sử dụng thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359044/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.