Tát cùng Đào Đào hồn nhiên không biết chính mình đang bị đem ra thảo luận. Đối với Đào Đào mà nói, có thể đi theo Tát thật sự là một chuyện rất tốt, bởi vì có thịt ăn không hết, dù cho bởi vậy mà y bị không ít người xem thường. Sức lực của y lớn, sức ăn cũng lớn, thức ăn được chia hàng ngày chỉ đủ y ăn no nửa bụng, nhưng y sợ bị người ta chê, nên chưa bao giờ dám đi xin thêm. Nhưng hiện tại mỗi ngày y đều có thể ăn no, còn có thức ăn dư để tới tối đói bụng lấy ra ăn tiếp, cho nên y cam tâm tình nguyện để Tát sai khiến. Đương nhiên, ý nghĩ không an phận, y tuyệt đối không có. Thời điểm y còn ở bộ lạc, không có thú nhân nào muốn kết bạn đời với y, chỉ có duy nhất một người nhưng lại là vì á thú khác đổi ý ngay thời điểm trước khi kết thành bạn đời với hắn. Sau này y cũng không nghĩ tới chuyện tìm bạn đời nữa, y cảm thấy mình thật ra cũng có thể nuôi sống bản thân, nhất là sau khi nhìn thấy Bách Nhĩ, suy nghĩ này càng trở nên kiên định. Thú nhân xuất sắc như Tát, ngay cả mơ tưởng y cũng không dám.
Về phần Tát, để Đào Đào theo bên người, dĩ nhiên không phải bởi vì gã động tâm tư hay thích cái gì, gã chỉ cảm thấy á thú này nghe lời, im lặng, hơn nữa sức ăn lớn, có thể giúp gã giải quyết chỗ thức ăn đột nhiên nhiều ra kia. Gã không có hứng thú với á thú tự động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359038/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.