Kiểm tra một vòng, ngoại trừ kinh mạch toàn thân thông suốt, Bách Nhĩ cũng không phát hiện cơ thể có cái gì khác thường, chỗ Vĩ Lư kia y cũng cẩn thận kiểm tra một lượt, viên đá lửa nóng tất nhiên là không thấy nữa, chỉ còn lại một khoảng không lớn cỡ nắm tay được một lớp chân khí mỏng manh bao trùm, cùng chân khí nối liền kinh mạch bốn phía qua lại không ngừng, cũng không còn chỗ nào tắc nghẽn nữa.
Đó chính là chỗ cho á thú mang thai đấy ư? Bách Nhĩ sửng sốt một chút, rồi chậm rãi thu công, mở mắt ra, lại chạm vào đôi mắt đang chăm chăm nhìn mình.
“Ngươi không luyện công?” Lông mày y vừa muốn nhíu lại, thì lại nghĩ là do đối phương lo lắng mình gặp sự cố nên mới như vậy, vì thế y liền bỏ đi bực dọc trong lòng.
Đồ thấy y bình an thu công, trái tim vẫn buộc chặt của hắn cuối cùng cũng thả xuống, sau đó hắn cười hì hì tới gần Bách Nhĩ, nhìn xung quanh, nói “Bách Nhĩ, bộ dáng luyện công của ngươi thật là đẹp.” Đừng nói sống chung một nhà với Bách Nhĩ, hắn căn bản không thể tịnh tâm được, chính là chuyện vừa mới xảy ra, cũng khiến hắn không có cách nào thả lỏng lòng mình được.
“Ánh mắt của ngươi càng ngày càng không bình thường.” Bách Nhĩ thản nhiên liếc hắn, nói. Y thật sự nghĩ không ra, một người ở trong mắt người khác làm sao mà từ một kẻ xấu xí, bình thường, bị lãng quên nhiều năm đột nhiên lại trở nên dù làm gì cũng được khen là đẹp? Y biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359037/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.