Hôm sau, để á thú không đến mức vô lực đi đường, Bách Nhĩ bảo người chia cho mỗi người họ một miếng thịt nướng lớn cỡ nửa lòng bàn tay thú nhân, chắc chắn ăn không đủ no, nhưng có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động của bọn họ.
“Ngươi có thể ném nó đi, thế nhưng nếu đi không kịp tốc độ của mọi người, thì đừng trách ta quăng ngươi đi đấy.” Thấy một á thú kiên cường muốn ném miếng thịt trong tay mình xuống, Bách Nhĩ thản nhiên nói.
Ý nghĩa bị quăng đi là gì, không cần nói thì tiểu hài tử cũng biết. Ngay cả thú nhân còn không dám hành tẩu một mình trong thú triều, huống chi là một á thú, không bị xé nát mới là lạ đấy.
Mặt á thú kia hơi trắng bệch, nhưng vẫn rụt tay, im lặng cắn.
“Mỗi người đều có thể được chia một túi nước, do chính các ngươi đeo trên lưng, ai không mang, hoặc ném đi, vậy cho tới khi gặp được nguồn nước tiếp theo ở phía trước, người đó cũng sẽ không có nước uống.” Bách Nhĩ lạnh lùng nhìn bọn họ, ý bảo các thú nhân lấy các túi da thú nước ra, chia cho á thú.
“Các ngươi tốt nhất nên biết rõ…” Ánh mắt y chậm rãi nhìn thẳng lại đôi mắt tràn ngập hận ý của á thú kia, sau đó híp lại, toát ra tia lạnh lùng, mãi cho tới khi đối phương lo sợ mà chuyển mắt đi “Nơi đây không phải bộ lạc, sẽ không có người cưng chiều các ngươi nữa. Đừng có thử thách tính kiên nhẫn của ta, hậu quả không phải những người như các ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359006/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.