Thừa dịp trời còn chưa tối, Bách Nhĩ bảo đám người Nặc vào trong trận bắt vài con dã thú trở về, bỏ mỡ vào nồi nấu, tẩm lên da thú. Một phần da thú dùng làm đuốc, một phần bọc thẳng vào củi, còn thịt thú thì nướng hết, chuẩn bị để lúc lên đường ăn.
Mỗi người đều đang bận rộn, ngay cả thú nhân nhỏ nhất cũng làm vài chuyện đủ khả năng của mình. Vì để mấy á thú kia ngày mai không đến nỗi khí huyết ứ trệ mà không đi được, Bách Nhĩ cho người tháo dây leo trên tay họ, chỉ cột một chân, thắt nút chết, nếu không có vũ khí sắc bén căn bản không thoát ra được. Song bọn họ lại chỉ co rút ở một chỗ, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng bi ai, hoặc chửi ầm lên, mắng Bách Nhĩ, mắng tộc trưởng, mắng thú nhân, hoặc nức nở khóc, không có một ai nghĩ tới việc lại đây hỗ trợ. Bởi vậy lúc ăn cơm tối, ngoại trừ nước, Bách Nhĩ không cho bất cứ ai chia cho họ chút thức ăn nào. Ngay cả nước cũng chỉ được uống vài ngụm, mà mấy á thú đó đều tỏ vẻ kháng cự mà hất đổ đi.
Bách Nhĩ cũng không giận, chỉ thản nhiên nói “Không lao động thì không có thức ăn, mặc kệ ngươi là ai.”
Về phần các thú nhân không đành lòng mà rầu rĩ, Bách Nhĩ lại hạ nghiêm lệnh “Ai dám mềm lòng, sau này đừng đi theo ta nữa.” Trong đó đặc biệt nhằm vào Bố “Ta mặc kệ ngươi có thích y hay không, nếu ngươi dám lén cho y thức ăn, hoặc vì y làm việc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-tuong/1359005/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.