“Warren, rốt cuộc ngươi còn muốn tự do lang thang như vậy đến khi nào?”
“Con không hiểu ngài đang nói gì, papa.”
Aubrey ngồi trên chính điện có chút bất đắc dĩ lại có chút đau đầu nhìn Warren đứng ở phía dưới vẫn mang tư thái bất cần đời, “Ngươi đã thành niên rồi, lẽ nào ngươi muốn ăn không ngồi rồi cả đời à?”
Warren nhìn thoáng qua thành chủ đại nhân cao cao tại thượng, chính là papa mình, cong khóe môi cười, “Papa, khi ngài không ở đây con đã xử lý sự vụ trong thành rất tốt đó, lẽ nào như vậy cũng không thể khiến ngài hài lòng sao?”
“Đương nhiên ——” Aubrey cất cao giọng, nhưng lại lập tức khôi phục bình tĩnh, “Những sự vụ này là ngươi tự mình xử lý sao? Vì sao ta thấy đa số là nhờ Felix quyết định cho ngươi?”
Warren nhún nhún vai, “Vậy có gì sai chứ, papa? Ngài không phải thường dạy con, làm một người nắm quyền, chúng ta cần học cách chia sẻ công việc cho thuộc hạ mà? Con nghĩ Felix làm rất tốt, ông ta cũng là thuộc hạ mà ngài đắc ý yên lòng không phải sao?”
“Warren, ngươi không phải trẻ con, ta không thể đứng phía sau nhìn ngươi cả đời.” Aubrey nhìn Warren như cười như không đứng bên dưới, trong ngực cảm thấy mệt mỏi rã rời, phất phất tay nói, “Ngươi lui xuống trước đi, hảo hảo ngẫm lại.”
“Dạ.” Warren mặt không đổi sắc, hành một lễ rồi xoay người rời đi.
Nhìn Warren biến mất ngoài cửa, trên mặt Aubrey khó nén mệt mỏi và thất vọng, thở dài một hơi tựa trên lưng ghế.
“Thành chủ đại nhân, uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thu-nhan-chi-thanh/1581780/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.