Chương trước
Chương sau
“Papa, Barry tiên sinh nói ngài không thể ăn nhiều thịt khô như vậy, nên ăn gì đó tươi ngon, sao ngài cứ len lén lấy thịt khô của Ian ăn hoài vậy?” Trình Trì thấy thịt trong bao da đã bị lấy bớt, dở khóc dở cười nhìn Aubrey ngồi một bên đang vờ như không có chuyện gì.
“Ăn một chút cũng đâu có sao…” Aubrey không đồng ý nhún vai, hòng qua mặt, “Hơn nữa, thịt khô cũng là thịt, thịt quay cũng là thịt, thịt luộc cũng là thịt, có khác nhau bao nhiêu đâu?”
“Papa.” Trình Trì bất đắc dĩ, “Những thứ tươi ngon luôn có dinh dưỡng hơn những thứ đã chế biến chứ?”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.” Aubrey khoát khoát tay, đứng lên, “Ian cũng ở ngoài chơi lâu quá rồi, ta đi đón nó về.”
Trình Trì nhìn bóng lưng khẩn cấp rời đi của Aubrey, thở dài, hắn nghĩ hiện giờ ở nhà hình như đang nuôi ba đứa trẻ, hai người là trẻ con nghịch ngợm gây sự —— Ian và Bánh Trôi, còn có một lão trẻ con ăn vụng —— Aubrey.
Từ ngày đó, khi Claude mở miệng gọi Aubrey là papa, quan hệ giữa hai người càng lúc càng hòa hợp thân mật. Mà Aubrey thân phận hiển hách lúc này càng giống như một trưởng bối bình thường, mỗi ngày đều sinh hoạt theo quy luật. Có khi là Claude theo Aubrey đi tản bộ nói chuyện phiếm, hoặc là Aubrey dẫn Ian ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng còn tìm Sam và Wibur tán dóc.
Sau đó không biết vì sao, Aubrey mê món thịt khô mà Trình Trì làm, tuy rằng chỉ ăn thịt khô cũng không sao, nhưng vấn đề là Barry tiên sinh đã căn dặn. Bởi vì nghĩ trạng huống thân thể của Aubrey không quá tốt, cho nên Claude và Trình Trì thỉnh Barry tiên sinh đến xem cho Aubrey, Barry tiên sinh nhìn đến thân thể Aubrey, tuy rằng không nói gì, nhưng từ biểu hiện liên tục nhíu mày của ông, Trình Trì và Claude ít nhiều gì cũng nhìn ra được một ít đầu mối. Chính bởi vì biết tình huống không quá lạc quan, cho nên đối với những căn dặn của Barry tiên sinh về chăm sóc sức khỏe cho Aubrey, hai người tuyệt đối chấp hành nghiêm túc, ví dụ như phải vận động đầy đủ, chú ý tâm tình vui vẻ, ăn thức ăn tươi ngon, v.v… Không thể nghi ngờ, thịt khô cũng không phải thuộc về loại thức ăn tươi, nhưng Trình Trì và Claude cũng không nỡ cấm toàn bộ, chỉ phải mỗi lần cho ăn đều hạn chế số lượng mà thôi.
Thật ra Trình Trì không thể hiểu nổi vì sao Aubrey lại mê món thịt khô này, nhưng mỗi khi phát hiện Aubrey tự mình ra trận dụ dỗ Ian hoặc Bánh Trôi cho ăn ké, hoặc bảo hai nhóc kia đi trộm thịt khô mà mình giấu kỹ, tâm tình Trình Trì luôn rất vi diệu. Đây chính là vua của thú nhân giới à? Vì sao hiện tại lại giống một lão trẻ con như vậy?
.
Những ngày bình thản mà giản dị như vậy luôn trôi qua rất nhanh, cho đến khi một đội ngũ hùng dũng đi đến trấn Topaz, Claude và Trình Trì mới ý thức được, Aubrey là vua của thú nhân giới, ông ấy cần trở lại chủ thành phồn hoa để tiếp tục cuộc sống của thành chủ, mà trấn Topaz, chỉ bất quá là một nơi để ông đặt chân mà thôi.
.
Một ngày trước khi phải rời đi, bữa cơm náo nhiệt thường ngày đã trở nên an tĩnh hơn, trên bàn cơm mọi người đều cúi đầu ăn.
Aubrey nhìn hai người đối diện không có biểu tình gì, muốn cười nhưng khóe miệng vẫn không cong lên nổi, khoảng thời gian ở chung này, Trình Trì đã xem Aubrey như một thành viên trong gia đình, cho rằng đó là trưởng bối của mình, hôm nay đột nhiên phải đi, điều này khiến cho Trình Trì vốn chưa bao giờ gặp cảnh biệt ly cảm thấy ***g ngực vô cùng khó chịu.
“Barry tiên sinh nói không cho ngài ăn thịt khô.” Lúc này, Claude ngồi bên cạnh Trình Trì mở miệng, “Ta sẽ bảo A Trì chuẩn bị cho ngài, đến lúc đó ngài chia ra ăn dần, đừng ăn sạch một lúc, trở về chủ thành cũng phải chú ý thân thể, đừng chỉ cắm đầu xử lý sự vụ…”
Aubrey nghe Claude cằn nhằn, ha hả cười nói, “Biết rồi, các ngươi xem ta như một đứa trẻ à.”
Claude nhìn Aubrey cáu kỉnh ứng đối với mình, mấp máy miệng, rầu rĩ nói, “Khi có dịp, ta sẽ đến thăm ngài, đến lúc đó… ta sẽ mang thịt khô A Trì làm đến cho ngài.”
Nghe Claude nói vậy, ánh mắt Aubrey sáng lên, cười ha hả đáp ứng.
.
Sau khi ăn cơm tối mọi người chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, Trình Trì nhìn Claude từ khi biết Aubrey phải rời khỏi thì luôn không vui, muốn nói gì đó thì ngoài cửa phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa.
Trình Trì mở cửa ra thì phát hiện là Aubrey đã mặc áo ngủ, “Papa?”
Aubrey nhìn Trình Trì đứng bên kia cánh cửa, cười cười, “Ngày mai phải đi rồi, trong ngực hơi khó ở, muốn tìm Claude tâm sự một chút, được không?”
“Đương nhiên.” Trình Trì gật đầu nói, nghiêng người tránh đường cho Claude đã nghe được tiếng Aubrey và đi ra ngoài.
.
Hai cha con đi ra vườn hoa, Trình Trì pha cho hai người một ấm trà nóng và dọn lên một ít bánh ngọt, tiện thể mang cho Aubrey một tấm đệm da, “Ban đêm lạnh, ngài cẩn thận đừng để sinh bệnh.”
“Cảm ơn, con của ta.” Aubrey vươn tay phủ đệm da lên đùi, bỡn cợt cười nói, “Yên tâm, sẽ không mượn Claude của ngươi lâu lắm đâu.”
“Papa!” Trình Trì hết lời để nói rồi, đơn giản quay đầu lại căn dặn Claude, “Nếu như papa mệt thì dẫn ông ấy vào nghỉ ngơi, đừng ngồi ì trong sân, đêm khuya lạnh lắm.”
“Ừ.” Claude gật đầu, đáp ứng.
Trình Trì nghe Claude đồng ý mới xoay người vào nhà, Aubrey cười tủm tỉm nhìn Claude dõi theo Trình Trì vào nhà, có chút cảm khái, “Các ngươi thật là tốt, năm đó, ta cũng muốn cùng daddy ngươi trải qua những ngày như vậy”
Claude quay đầu, thấy Aubrey trên mặt mang theo chút tiếc nuối lại man mác nỗi buồn vô cớ, cười cười không nói gì, cầm lấy ấm nước ngâm trà vào nước nóng.
Aubrey ngửi mùi trà nóng hổi tỏa ra hương thơm dễ chịu, nhìn bánh ngọt tinh xảo, giơ tay vỗ vỗ vai Claude, “A Trì tốt, ánh mắt của con trai ta không tồi a.”
Nghe Aubrey nói vậy, nụ cười trên mặt Claude càng thêm đậm, “Ừm, A Trì tốt lắm, hắn có thể chọn lựa ta thực sự khiến ta cảm thấy mình cực kỳ may mắn.”
“A Trì khi đó đương nhiên sẽ chọn ngươi.” Trong mắt Aubrey tràn đầy tự tin, “Con của ta ưu tú như thế, hắn không chọn ngươi thì chọn ai a?”
“Papa…” Đối với loại tự tin vô đối thế này của Aubrey, Claude có chút dở khóc dở cười.
“Đôi khi ta thật muốn một mực ở lại nơi này, mỗi ngày nhàn nhã đi chơi ngày qua ngày cũng không tồi.” Aubrey ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đầy sao kia, mở miệng nói, “Nhưng vẫn phải trở lại, nhưng mà cũng tốt thôi, những ngày như thế trải qua cũng sẽ không được bao lâu nữa, sau đó ta có thể nghỉ ngơi mỗi ngày rồi…”
“Papa!” Claude cau mày cắt lời Aubrey, nói “Thân thể ngài rồi sẽ tốt thôi, ngài còn rất trẻ tuổi không phải sao?”
“Nè, nhóc con, đừng kích động.” Aubrey thấy Claude trong mắt tràn đầy không duyệt, trấn an cười cười, “Sinh lão bệnh tử cho tới bây giờ đều là những giai đoạn phải trải qua, mỗi người chúng ta đều không phải ngoại lệ.”
Aubrey lấy tay nhéo mũi mình, “Đôi khi, ra đi không phải là giải thoát, sống cũng không phải phải là vui sướng. Những chuyện này, khiến ta cảm thấy uể oải, thỉnh thoảng đêm khuya an tĩnh cũng thường suy nghĩ, cũng không biết dựa vào động lực gì có thể kiên trì tiếp tục như vậy. Con trai, ta rất nhớ daddy của ngươi, hiện tại chỉ cần vừa nghĩ đến sắp được gặp lại hắn, trong lòng ta luôn luôn dâng lên một niềm vui sướng vô tận.”
“Papa…” Claude há mồm kêu một tiếng, nhưng thấy trên mặt Aubrey lộ ra một nụ cười ngọt ngào lại hạnh phúc, Claude lại cảm thấy chính mình không thể thốt nên lời.
“Con ngoan, nếu như ta đi rồi, có thể vì ta làm một chuyện không?” Aubrey quay đầu nhìn Claude nhẹ giọng hỏi.
“Ngài nói đi.” Claude gật đầu.
Aubrey dời ánh mắt khỏi gương mặt Claude, nhìn xuyên qua hàng rào, kinh ngạc nhìn mặt biển bởi vì đêm tối mà trở nên đen và sâu thẳm, hơn nửa ngày mới mở miệng nói, “Nếu như, ta nói là nếu như, nếu như sau này chủ thành xảy ra biến động gì, hãy giúp Warren một tay.”
“Papa?” Trong mắt Claude tràn đầy nghi vấn.
Aubrey thở dài nằm trên ghế nhắm hai mắt lại, tiếp tục nói, “Cơ thể của ta ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, có thể kiên trì được bao lâu, ta cũng rõ ràng hơn bất kỳ ai. Chủ thành, không như người ngoài thấy sóng êm gió lặng như vậy, dòng chảy ngầm bên trong cuộn trào rất mãnh liệt, sóng gió quỷ dị cũng không ai có thể thấy rõ. Dã tâm, luôn luôn là thứ đáng sợ, nó che mờ lý trí, dẫn đến điên cuồng. Những thú nhân kia đang rục rịch, âm thầm lén lút không ngừng, những điều này ta đều biết rõ, nhưng tinh lực cơ thể của ta lại không cho phép ta nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay. Warren…” Nói đến đây, Aubrey dừng một chút, “Ta không biết nó có thể ngồi ổn ở vị trí của ta hay không, không biết nó có thể ngăn chặn những thủ lĩnh thú nhân mang dã tâm hay không. Có thể tới bây giờ ta không phải là một người cha tốt, không phải là một bạn lữ tốt. Ta không thể chiếu cố ngươi và cũng nợ phụ tử bọn họ rất nhiều, hôm nay ta có tâm muốn đền bù nhưng lại vô lực. Ta biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng vẫn mong ngươi nếu như có thể, ngày sau khi Warren gặp nạn, có thể giúp đỡ nó, đó là papa nhờ ngươi…”
.
Đêm đó, hai cha con nói chuyện bao lâu thì Trình Trì không biết, chỉ là ngày hôm sau khi tiễn Aubrey đi thì bầu không khí giữa hai người trở nên là lạ.
Ian sau khi biết Aubrey phải rời khỏi thì đau lòng khủng khiếp, thường ngày Aubrey hay dẫn Ian ra ngoài đi dạo, còn dạy nó rất nhiều trò chơi nhỏ như khi Aubrey lần đầu tiên biến thành hắc báo trước đây đã chơi, buổi tối lại ngủ chung với Ian, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó còn kể cho nó nghe nhiều chuyện cổ tích thú vị, khiến cho Ian thích ông nội hòa ái lại thú vị này vô cùng, mỗi ngày đều giống như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo chạy theo sau Aubrey…
“Bảo bối, ông nội phải đi rồi, mau nhả ra.” Aubrey cúi đầu nhìn Ian đang nhe răng cắn ống quần mình không cho đi mà cười, khom lưng vỗ đầu Ian nói.
Ian vẫn vừa cắn ống quần Aubrey vừa ô ô kêu, móng vuốt không ngừng lui về phía sau.
Thấy được ánh mắt cầu cứu của Aubrey, Trình Trì nhìn thoáng qua Claude đang nghiêm mặt một bên, trong lòng thở dài, đi đến dỗ dành Ian, “Ông nội có rất nhiều chuyện cần hoàn thành, Ian nhả ra có được không? Sau này papa và daddy dẫn Ian đến gặp ông nội có được không?…”
Cứ khuyên như thế một lúc lâu, Ian mới không cam lòng mà buông lỏng, ngẩng đầu rì rầm hai tiếng với Aubrey rồi xoay người nhấc bốn chân ngắn chạy về phòng, một lát sau lại ngậm một cái túi chạy đến, dựng thẳng người nhào tới trên đùi Aubrey ô ô kêu.
“Tặng quà cho ông nội sao?” Aubrey khó hiểu tiếp nhận túi từ miệng Ian, mở ra vừa nhìn thì ngây ngẩn cả người, trong túi chứa đầy thịt khô.
Aubrey cúi đầu nhìn Ian hai mắt sũng nước mong chờ nhìn mình, hồi lâu mới vui vẻ cười khom lưng ôm Ian vào lòng thơm lên trán nó, “Ian của ta thật sự là một em bé ngoan..”
Thì thầm với Ian một trận mới giao Ian cho Trình Trì, Aubrey xoay người đi tới trước mặt Claude, “Ta đi, ngươi hảo hảo chăm sóc bản thân, hảo hảo chăm sóc A Trì và Ian, đừng quên, ngươi nói sau này sẽ đến thăm ta.”
Claude nhìn người cha cao hơn mình một khoảng đứng trước mặt, chú ý tới vết nhăn nơi đuôi mắt, còn có sự lưu luyến và từ ái thật sâu trong đáy mắt, tiến lên ôm Aubrey, “Papa, thuận buồm xuôi gió, còn nữa, không nên lo lắng, nguyện vọng của ngài rồi sẽ trở thành sự thật.”
Nghe câu đó, Aubrey sửng sốt một chút, lập tức ôm chặt đứa con của mình, vỗ vỗ trên lưng hắn, ngữ điệu có chút run run, “Cảm ơn ngươi, con của ta…”
Một nhà ba người nhìn đội ngũ ầm ầm rời đi, cho đến khi không còn thấy bóng, cất bước đưa tiễn còn có gia đình của Sam và gia đình Wilbur, rồi ba người trở về nhà mình.
.
Ian cũng buồn bã ỉu xìu cụp xuống hai lỗ tai rũ xuống cái đuôi nhỏ dắt Bánh Trôi lên lầu, thờ ơ không thèm nghe Jerome gọi rủ nó đi ra ngoài chơi.
Còn Claude thì quay đầu lại liếc mắt nhìn về phương hướng Aubrey rời đi, không nói lời nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.