Chương trước
Chương sau
Nhẹ nhàng mở cửa, lúc này Trình Trì mới phát hiện Ian cũng không phải len lén chui vào góc khóc mà đang gặp ác mộng, cũng không biết đang mơ tới điều gì không tốt mà hai bàn tay múp míp nắm chặt thành một nắm, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó, trong miệng phát ra tiếng nức nở, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống từ khóe mắt.
Thấy Ian như vậy, Trình Trì vội bước nhanh tới nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó, “Ian, Ian, mau tỉnh lại, bảo bối, daddy ở đây, đừng sợ a, mau tỉnh lại, daddy ngay bên cạnh ngươi này, không phải sợ…”
.
“Ngươi không nên bám theo ta, ngươi thực khiến người ta chán ghét!”
Nghe câu nói đó, Ian có chút thương tổn nhìn người tóc đen trước mắt mang theo nụ cười ấm áp nhưng khi thấy mình thì sắc mặt lại lãnh đạm, ngập ngừng hỏi thăm, “Tại sao? Ngươi là daddy của ta a.”
“Ta không phải daddy của ngươi.” Người kia bỏ lại một câu như thế rồi tiếp tục đi đến phía trước.
“Ngươi là daddy của ta, ta biết mà, ngươi xem trên người ngươi còn mang theo tín bội của papa kìa, ngươi có tóc màu đen, ngươi có đôi mắt cười, ngươi là daddy của ta, ta là Ian a, daddy ngươi không nhận ra ta sao?” Ian bước chân nhỏ, chỉ có thể chạy chậm theo người kia, cố gắng đuổi kịp hắn.
Chàng trai bỗng dừng lại, Ian không kịp ngừng tông thẳng vào người đó, sau đó ngã lăn quay trên mặt đất, lòng bàn tay bị trầy da, đau rát khiến viền mắt Ian ngập nước, nó đáng thương ngẩng đầu thấy người kia không chút nào che giấu mà nhìn nó với ánh mắt chán ghét, chàng trai nhìn chằm chằm vào Ian vài giây, sau đó từ trên người, nắm tín bội vứt xuống bên cạnh Ian, lạnh lùng nói, “Ngươi tưởng ta thích thứ này lắm sao? Ngươi tưởng ta nguyện ý làm daddy của ngươi sao? Ta chán ngươi quá rồi, cũng ghét ngươi lắm rồi, ta bỏ đi chính là vì không muốn thấy ngươi, ngươi còn không chịu hiểu sao, đúng là đứa trẻ khiến người ta phiền chán ghét bỏ!”
Bỏ lại một câu nói như vậy, chàng trai xoay người rời đi không thèm quay đầu lại, Ian nhặt lên tín bội bên cạnh, nước mắt bắt đầu trào ra, thì thào nói, “Ian không phải đứa trẻ khiến người ta phiền chán ghét bỏ, Ian rất muốn daddy, Ian sẽ rất ngoan, sẽ không để daddy phiền, Ian sẽ cố gắng khiến daddy thích Ian, vì sao daddy không cần Ian…” Nói tới đó, nước mắt nhỏ xuống trên tín bội càng lúc càng nhiều, giọng điệu của Ian cũng càng lúc càng đáng thương, daddy trước khi bỏ đi còn lưu lại câu nói đó, làm cho nó đau như bị gai đâm vào tim vậy, đau lòng đến cực điểm, tiếng nức nở của Ian càng lúc càng lớn, cuối cùng nước mắt đã làm nhòe đi đường nhìn, Ian cảm thấy xung quanh đen kịt một mảnh.
“Ian… Ian…”
“Bảo bối, daddy ở đây, đừng sợ a…”
“Daddy ngay bên cạnh ngươi này, đừng sợ…”
“Ian… Ian…”
Nghe tiếng gọi êm ái, Ian ngừng khóc bắt đầu nhìn xung quanh, là tiếng của ai? Là ai kêu mình? Vì sao giọng nói lại quen thuộc như vậy? Là daddy sao? Hắn đã trở về sao? Hắn lại nhớ mình sao?
Nhưng trước mắt vẫn là một mảnh mơ hồ, tiếng gọi bên tai vẫn không ngừng lại, Ian chống bàn tay bé bỏng mà đứng lên, lau nước mắt trên mặt bắt đầu hướng tới phía thanh âm của daddy phát ra, chập chững đi đến, vừa đi vừa hô, “Daddy, daddy, là ngươi sao? Là ngươi trở về tìm Ian sao?”
.
Trình Trì gọi Ian hồi lâu, nhưng Ian như trước không chịu tỉnh, thậm chí vùng quanh lông mày còn nhíu chặt hơn, trong miệng bắt đầu thì thào gọi daddy, hai tay quơ quơ như đang muốn nắm lấy gì đó.
Trình Trì thấy vậy bèn cúi người ôm chặt Ian, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nó, kề môi sát vào lỗ tai nó, tận lực dịu dàng nói, “Ian, bảo bối, daddy ở đây, đừng sợ a, daddy đến với con đây, không phải sợ, tỉnh lại là có thể thấy daddy rồi…”
.
Ian cũng không biết mình đã tìm bao lâu rồi, xung quanh cứ mơ hồ không rõ, tâm trạng cũng càng lúc càng hoảng, bỗng nhiên dưới chân lảo đảo một cái, đang lúc nó cho rằng mình sẽ té bịch xuống thì lại ngã vào một vòng tay ấm áp, bên tai nghe rõ ràng tiếng vang, giọng nói kia vô cùng quen thuộc, “Ian, bảo bối, daddy ở đây, đừng sợ a, daddy đến với con đây, không phải sợ, tỉnh lại là có thể thấy daddy rồi…”
Ian trong lòng nhẹ nhàng buông lỏng, vô thức vươn tay ôm lấy người kia, nghẹn ngào liên tục gọi, “Daddy, daddy…”
Động tác vỗ lưng nhẹ nhàng vẫn không ngừng lại, thanh âm đó vẫn cứ ôn nhu như thế, khiến Ian vô cùng an tâm, “Daddy ở đây mà, đừng sợ, đừng sợ a…”
Đường nhìn của Ian dần dần rõ lên, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng mở mắt ra nó mới phát hiện đang được Trình Trì ôm vào lòng, chóp mũi tràn đầy mùi thơm trên áo của Trình Trì.
Trình Trì không phát hiện Ian đã tỉnh lại, như cũ nhẹ vỗ lưng nó nhỏ giọng trấn an đứa trẻ ngủ mơ.
“Da… Trình Trì tiên sinh…” Ian ngẩng đầu, nhỏ giọng kêu lên.
“Hửm?” Lúc này mới phát hiện Ian tỉnh lại, Trình Trì ngừng động tác, cúi đầu nhìn Ian còn đang sụt sịt, vươn tay lau nước mắt cho nó, cười hỏi, “Ian tỉnh? Vừa nãy gặp ác mộng sao?”
Ian cảm nhận được sự ấm áp trên ngón tay đang xoa mặt mình, cảm thấy đã lâu không được Trình Trì thân thiết như vậy, nghe Trình Trì hỏi, Ian lại lần nữa nằm trong lòng Trình Trì dạ khẽ một tiếng, gật đầu, “Ta mơ daddy của ta không cần ta, còn nói ta là đứa trẻ khiến người ta phiền chán ghét bỏ…”
Nghe Ian ủy khuất than thở, Trình Trì thấp giọng cười rộ lên, Ian nằm trong lòng Trình Trì cảm thấy được Trình Trì vì cười mà hơi run người, Trình Trì xoa đầu nó, “Đứa ngốc, mơ đều là trái ngược!”
“Thật sao?” Ian ngóc đầu lên, nhìn về Trình Trì đang nhoẻn cười, sự nghi ngờ đầy trong mắt.
Trình Trì gật đầu rất khẳng định, “Đương nhiên, khi ta còn nhỏ nằm mơ ta thi được một trăm điểm, kết quả hôm sau phát bài thi, ai dè không đạt tiêu chuẩn, hai, bị papa ta đánh một trận.”
“Ư? Bài thi là cái gì?” Lực chú ý của Ian bị dời đi, hỏi Trình Trì về từ ngữ mới mẻ mà trước đó nó chưa từng nghe.
“Ách…” Trình Trì sửng sốt một chút, sau đó đơn giản giải thích sơ lược cho nó.
Ian cái hiểu cái không gật đầu, lại hỏi, “Vậy papa ngươi làm sao đánh ngươi a?”
“Hả?” Trình Trì không ngờ Ian lại hỏi vấn đề này, có chút xấu hổ gãi đầu, cứng ngắc cười nói, “Chính là xách chổi rượt theo đánh ta, ta liền bỏ chạy, lúc đó papa ta mệt lắm.”
Trong đầu Ian hiện lên hình ảnh một đứa trẻ nơi nơi chạy trốn, phía sau là một người to lớn xách chổi đuổi theo lòng vòng, huyên náo đến gà bay chó sủa, phì cười ra tiếng, “Trình Trì tiên sinh khi còn bé chạy thật là nhanh!”
Trình Trì hoàn toàn bị Ian làm cho hôn mê, chỉ có thể ở một bên xấu hổ cười cười.
Ngồi trên giường cùng Ian nói chuyện thật lâu, Ian rốt cuộc lần nữa cảm thấy buồn ngủ, Trình Trì để nó nằm xuống đắp chăn, cúi đầu hôn lên trán nó một cái, “Ngủ ngon, yên tâm ngủ đi, bảo bối, ta bên cạnh ngươi đây, đừng sợ.”
Ian ngáp nhỏ một cái, vươn tay nắm một ngón tay của Trình Trì, buồn ngủ mông lung lầm bầm, “Ta thực sự rất thích Trình Trì tiên sinh, nếu như Trình Trì tiên sinh là daddy của ta thì tốt rồi, ta nhất định sẽ…” Còn chưa nói xong, Ian đã tiến vào mộng đẹp.
Trình Trì nhìn Ian ngực phập phồng, cảm khái mà thở nhẹ một hơi, lại ngồi bên giường một hồi mới rút ngón tay mình ra, nhẹ chân đi ra khỏi phòng.
.
Vừa đóng cửa phòng Ian xong, xoay người muốn về phòng, Trình Trì chợt nhìn thấy hắc báo đứng cách đó không xa, giật mình thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Trình Trì vỗ ngực một cái, hoàn toàn không thể lý giải hỏi Claude không biết đã đứng đó từ khi nào, “Sao ngươi lại tỉnh? Khó chịu chỗ nào sao?”
Hắc báo lắc đầu, chậm rãi đi tới bên Trình Trì, “Ban nãy… Ian nó… Cảm ơn ngươi.”
Nghe Claude nói, Trình Trì bỗng nhớ tới nguyên nhân Ian gặp ác mộng, nhịn không được liếc mắt trừng Claude, thấp giọng trách cứ, “Không biết trẻ con rất mẫn cảm sao, ngươi nói bậy gì với nó đó, không biết cách giải thích thì không gạt nó được sao, có một số việc ngươi nên chờ nó trưởng thành hãy nói cho nó không được sao, thật không biết ngươi làm papa kiểu gì nữa…”
Trình Trì tuôn một tràng dạt dỗ Claude, cũng không để Claude có cơ hội nói đã xoay người trở về phòng.
Claude ngốc lăng nhìn bóng dáng của Trình Trì biến mất sau cửa, lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng Ian, cho tới giờ hắn vẫn chưa biết cách dỗ dành trẻ con. Nghĩ đến cảnh Trình Trì ở trong phòng dỗ dành Ian, thần sắc của Claude trở nên nhu hòa lại, Trình Trì, thật sự là một người rất dịu dàng a.
.
Thời tiết mùa đông thường xuyên có mưa tuyết, mặt trời rất ít khi xuất hiện, cho nên vào một ngày có nắng hiếm hoi, Trình Trì đem chăn đệm ra sân phơi nắng trừ ẩm, sau đó quyết định đi thăm Rebertine và Debby đã lâu không gặp.
Trình Trì chờ trên phiến đá ngầm chưa bao lâu, Rebertine và Debby đã xuất hiện trước mắt.
Rebertine nhìn Trình Trì co đầu rụt cổ mà cười ra tiếng, “Ai, ta nói, sao ngươi lại đem mình bọc thành một quả cầu?”
Trình Trì giậm chân một cái, “Ngươi bây giờ là thiên phú dị bẩm thể chất đặc thù, ta làm sao so với ngươi được, mùa đông tới làm ta lạnh muốn chết, ta còn nghĩ sau này nếu có nắng ta sẽ có thể đi tìm hai ngươi tâm sự đó, nhưng thấy ngoài biển gió lạnh thấu xương như thế này, thôi để lần sau khi mùa xuân tới thì ta lại đến!”
Debby dịu dàng cười, “Ừ, vẫn là thời tiết ấm áp hãy ra biển thì tốt hơn, nhiệt độ ngoài biển so với nơi các ngươi sống thấp hơn nhiều a, ngươi lại đang bị thương, càng phải chú ý thân thể a.”
Nghe Debby nói, Trình Trì sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, “Al nói với ngươi sao?”
Rebertine ở một bên chen vào, “Ừ, làm chúng ta hết cả hồn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Al líu lo cả nửa ngày trời cũng chả nói rõ được cái gì, vốn muốn gọi ngươi tới hỏi, hắn lại nhiều lần nói ngươi phải dưỡng thương, khiến người ta lo lắng không yên, giờ sao rồi hả?”
Thấy Rebertine và Debby lo lắng, Trình Trì cảm thấy trong ngực ấm áp, cười nói, “Không sao, y thuật của Barry tiên sinh rất giỏi, bây giờ ta đã khỏe hơn rồi.” Nói xong, đem chuyện ngày đó kể sơ lại cho hai người kia nghe.
Rebertine nghe xong, dáng vẻ như đang sợ hãi, “Chà chà, ông trời trên đầu ta ơi, linh cẩu à! Trước đây ta xem TV, thấy một con linh cẩu nhe răng cắn nát cái sọ động vật, hung ác chịu không nổi a, sao ngươi lại gặp chuyện này vậy hả? Năm nay chắc không phải năm tuổi của ngươi chứ hả?”
Nửa đoạn trước còn nghe Rebertine nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng câu cuối cùng nhận được cái liếc xéo của Trình Trì, “Nói lộn xộn cái gì đó?”
Debby cũng vỗ Rebertine một cái, “A Trì ngươi đừng nghe Reb nói, hắn luôn không đầu không đuôi như vậy đó.” Nói xong, Debby đưa qua một vỏ sò to bằng bàn tay người, “Hmm, nghe nói ngươi bị thương ta cũng rất sốt ruột, nhưng cũng không thể lên bờ thăm ngươi, hôm nay thấy ngươi vẫn khỏe, chúng ta đây cũng vui vẻ. Ta cũng không thể làm gì cho ngươi, vậy tặng ngươi cái này, mong ngươi nhận lấy.”
Trình Trì vươn tay tiếp nhận, cẩn thận mở ra, bên trong tràn đầy những viên ngọc màu lam nhạt, Trình Trì có chút nghi hoặc, “Đây là cái gì nha?”
Rebertine vỗ vỗ chân Trình Trì, có chút đắc ý nói, “Thứ tốt, có thương trị thương, không bị thương thì mỹ dung trừ sẹo, cả thế giới chỉ Bibi mới có, phần độc nhất, toàn cầu có hạn.”
Mặt Debby đỏ ửng đẩy Rebertine một cái, “Ngươi nói bậy bạ gì đó nha!”
Rebertine có chút không phục, “Là vậy mà, ngươi nói xem trên đời này có nước mắt của nhân ngư nào có thể trị thương ngoài ngươi sao? Cá ngốc này ngay cả khóc cũng khóc ra hạt châu, cần nhiều hạt châu như vậy để làm cái gì, lấy làm bi bắn a?”
“Mắt, nước mắt?”Trình Trì có chút há hốc mồm, “Bi, Bibi, là nước mắt của ngươi a?”
Nhìn dáng vẻ lắp bắp của Trình Trì, mặt của Debby càng thêm đỏ, “Ừm, ta cũng không biết có ích gì cho ngươi không, ngươi về nhà dùng thử xem, ta cũng muốn giúp ngươi mau khỏe.”
Trình Trì lấy lại tinh thần, có chút cảm động vỗ vỗ vai Debby, “Cảm ơn ngươi, rất nhiều, thực sự, ngươi thật tốt.”
Mặt của Debby càng thêm đỏ như quả cà chua.
Rebertine ôm Debby, trêu chọc hắn, Trình Trì ở một bên nhìn mà cười, rất vui vẻ.
Có bạn bè quan tâm thật tốt, không phải sao?
.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.