[Tạ Tuy thật sự là thay đổi nhận thức của tôi đối với đệ nhất khối.]
Lâu chủ:
1L: Một chữ ‘soái’, tôi chỉ nói một lần
2L: Trâu bò, đã sớm thấy khó chịu với đám Thập Tam Trung. Tôi nhìn mà kích động tới mức muốn bán máy tính tặng tiền cho Tạ Tuy, nhưng mà quản trị mạng ngăn không cho tôi làm.
3L: Dụ ca a a a cậu cái thằng em trai thối này, chỉ ngồi không nhìn người ta ra tay thôi à, còn ở bên cạnh hô ‘6’?! Còn kêu 666 lớn tiếng như vậy??? Đoạn sau video toàn là âm thanh của cậu, tức chết tôi rồi, cậu thoái vị đi!
4L: hhhhhh thoái vị cho chồng cậu đi
…
99L: Tôi suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định phải nói gì đó.
Tôi là bạn cùng lớp hồi cấp hai của Tạ Tuy. Kỳ thực Tạ Tuy vẫn luôn rất ưu tú, ba năm cấp hai là do một mực bị những lời đồn đãi bậy bạ làm ảnh hưởng mà thôi.
Xin lỗi, coi như là một câu xin lỗi muộn màng đi.
Thực ra Tống Dụ mỗi khi trời mưa sẽ rất dễ dàng mệt mỏi, cũng hay nằm mơ, nhưng không biết có phải là nhờ câu nói kia của Tạ Tuy không.
Cậu uống ly sữa bò xong, ngạc nhiên mà một đêm không mộng, hiếm khi ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần thoải mái.
Thầy giám thị đã nói ra lời hăm dọa, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu.
Thứ hai, lúc chào cờ, Tống Dụ ngáp ngắn ngáp dài bị kéo lên trước mặt toàn trường, bởi vì tối qua ngủ quá thoải mái mà quên mất việc phải viết kiểm điểm, chỉ có thể ngẫu hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604935/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.