Tạ Tuy nhíu mày lại, quan sát cậu, hỏi: “Cậu cùng Tần Mạch đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Dụ trong lòng thở phào một hơi, lắc đầu, “Không.” Cậu với Tần Mạch là kẻ thù, gặp nhau liền đỏ mắt, lần đầu tiên trực tiếp giáp mặt cả hai đã lòng sinh chán ghét, còn có thể xảy ra chuyện gì. Nếu có thì cũng là chuyện máu tanh.
Bạch Tuyết Hân không nói gì về Tần Mạch là tốt nhất.
Tống Dụ thì thầm nói một câu: “Tớ hy vọng cậu cả đời cũng không gặp người này, tốt nhất là tên hắn ta cũng không nghe tới.”
Tạ Tuy trong tâm mềm nhũn, mặt mày mang ý cười: “Ừ, người cậu ghét, tôi cũng sẽ không thích.”
Đôi mắt nhạt màu của Tống Dụ trong nháy mắt trở nên sáng ngời. Nhưng khóe môi vừa giương lên được một nửa, trong đầu cậu chợt nhớ tới sự hờn dỗi chả biết từ đâu ra trong quãng thời gian này, trong nháy mắt một bồn nước lạnh dội xuống.
Cậu cảm thấy lời Tống Uyển Oánh nói có thể cũng không sai… Cậu chính là một người rỗi hơi, mà đồng thời còn là kẻ rỗi hơi thiếu kiên nhẫn.
“Tớ…” Cậu có vài phần do dự cùng lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Tuy, há miệng, muốn nói lại thôi.
Tạ Tuy lẳng lặng nhìn cậu, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười bảo: “Kỳ thật, điều ngày hôm đó cậu nói, tôi hiện tại cũng chưa nghĩ rõ ràng.”
Tống Dụ đầy mặt kinh ngạc: “A?”
Tạ Tuy: “Lần trước cậu hỏi, tôi có phải thật sự là thích cậu không.”
Lần trước cậu hỏi, tôi có phải thật sự là thích cậu không.
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604921/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.