Chăn heo làm giàu.
Ý tứ trào phúng trong bốn chữ này rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, không ít người ở đây đều nín thở, bầu không khí đông cứng, ánh mắt nhìn Tống Dụ như nhìn một người dũng sĩ – cậu có biết người cậu chọc là ai hay không?
Giáo viên cũng ngây ngốc, sắc mặt đỏ chót, lắp ba lắp bắp nói với Tống Dụ: “Ôi chao, bạn học sinh này sao lại ăn nói như vậy, mau xin lỗi đi, không phải chỉ là chuyện phát biểu thôi sao.”
Trong mắt ông tràn đầy lo lắng, nháy mắt với Tống Dụ, tận tình khuyên nhủ, nhưng mà người đối diện căn bản không hề cảm kích.
Tuy bảo rằng trong giai đoạn đi học không nên nói với học sinh quá nhiều chuyện ngoài xã hội, nhưng có một vài giai cấp thật sự đã được quyết định sẵn từ khi sinh ra. Tống Dụ chọc Vương Từ như vậy, lấy thế lực của Vương gia tại thành phố C, khiến cho cậu ta nửa sống nửa chết không phải quá đơn giản ư.
Giống như vụ học sinh mới phát biểu, Vương Từ muốn, Vương gia nói ra một câu, trường học trực tiếp phê duyệt.
Không theo những quy tắc ngoài sáng, ai nấy đều trong lòng rõ ràng, dù không phục cũng phải phục.
“Bạn trẻ, em mau nói lời xin lỗi, việc này quên đi thôi.”
Thầy giáo dùng tay lau mồ hôi, trái tim quả thực sắp tan nát.
Biểu tình trên mặt Vương Từ sau khi Tống Dụ nói ra mấy chữ ‘Chăn heo làm giàu’ cũng lạnh xuống, nghe lời nói của thầy giáo, ngoài cười nhưng trong không cười: “Xin lỗi làm cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604881/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.