*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Mã Tiểu Đinh bước ra hành lang, trên mặt vẫn còn nụ cười ngây ngô, cứ như người vừa nãy uy phong lẫm liệt là y vậy. Y kêu đám đàn em của mình kiểm soát Chúc Chí Hành. Nó vẻ mặt sống không còn ý nghĩa gì nữa.
Y hùng hục đuổi theo sau Tống Dụ, một tiếng lại một tiếng ‘Dụ ca’ kêu lên rõ ràng mà vang dội, hận không thể để cho tất cả mọi người trên cả con đường này nghe thấy.
Tống Dụ bị y chọc phiền, “Cậu làm gì thế?”
Việc hôm nay cậu còn chưa kịp tìm Mã Tiểu Đinh tính sổ đây – nếu không phải có cậu ở đây, Mã Tiểu Đinh phải chăng sẽ xách theo đám đàn em đến chỗ Trần Chí Kiệt chịu đòn?
Mã Tiểu Đinh lại không hề biết tự nhận thức: “Dụ ca! Anh lúc nãy tại sao lại buông tha đám người kia vậy! Anh không thấy mới đầu bọn họ nói chuyện đáng ghét tới mức nào ư? Hơn nữa, nếu hôm nay anh đánh thắng một trận này! Chúng ta sẽ triệt triệt để để nổi tiếng khắp phố Lâm Thanh! Giáo bá là cái thá gì – chúng ta sẽ là đại ca đường phố này luôn! Oai phong tới bao nhiêu!”
Tống Dụ: “…”
Chỉ có thằng nhãi ranh như cậu mới chạy khắp nơi tìm người đánh nhau thôi.
Cậu không thể nhịn được nữa, lạnh giọng: “Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi tới đây để học tập.”
Mã Tiểu Đinh bị cậu thẳng thắn như vậy, ủy khuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-truc-ma-phao-hoi-cua-van-nhan-me/1604880/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.