Dương Thiên ngạc nhiên mà quay đầu lại: “Vị tiểu huynh đệ này là bằng hữu của Lưu Vân sao? Chúng ta quen nhau?”
Chu Mộ Phỉ vẫn còn nhớ như in cái búng đầy bạo lực năm xưa lúc y còn đangđòi tuyệt thực, bĩu môi, nói: “Đương nhiên là quen rồi! Ông không phảilà bạn thân của sư phụ Độc Cô – sư phụ của Hoàng Dược Sư, rảnh rỗi liềnchạy đến Phong Kiếm sơn trang để ăn chực uống chực ở chực, da mặt dàytới độ sư phụ của Độc Cô có đuổi cũng không đi sao! Ta còn nhớ lúc trước ông còn dùng Đạn Chỉ Thần Công búng đầu ta nữa kìa, may mà hộp sọ củata cứng, nếu không thì bị ông bắn tới mức não dập luôn rồi!”
“Cóchuyện này sao? Sao ta lại không có ấn tượng nhỉ?” Ngoại trừ Hoàng DượcSư ra, Dương Thiên hoàn toàn không nhớ mình từng dùng tay búng đầu đứanhỏ nào nữa.
Chu Mộ Phỉ nghĩ một chốc, quyết định phải nhắc choông nhớ, đương nhiên là không thể làm không công rồi, phải bắt ông tadùng bí mật để đổi mới được.
Vì thế y ghé sát vào bên tai DươngThiên, dùng giọng điệu cực kỳ thần bí mà nói khe khẽ: “Dương thúc thúc,kỳ thật, thân thế của ta là một bí mật kinh thiên động địa đó, ông cómuốn biết không hả?”
Dương Thiên cả kinh, nói: “Bí mật gì vậy? Chẳng lẽ ngươi là con riêng của đương kim hoàng thượng sao?”
Chu Mộ Phỉ lắc đầu:“Không phải.”
“Vậy là con riêng của hoàng hậu hoặc là của nương nương nào đó thông đồng với tình thân ngoài cung?”
“Đều không phải.” Chu Mộ Phỉ tức giận, liếc ông trắng cả mắt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727444/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.