“Mộ Phỉ!” Độc Cô LưuVân nhìn đại điêu không rõ sống chết ở trong lòng, cảm thấy trước mắttối đen từng đợt, nhịn không được phải kêu lên một tiếng bi thương, haitay ấn chặt vết thương của Chu Mộ Phỉ run rẩy không ngừng.
Lúc này, chợt nghe thấy có giọng nói quen thuộc bên tai: “Lưu Vân, con buông tay ra trước, để ta nhìn xem.”
Độc Cô Lưu Vân ngẩng đầu, thấy Quý Lăng Hiên đang đứng trước mặt mình, taytrái đã mở nút bình sứ trắng nho nhỏ kia rồi, đó chính là thánh dượcchữa thương trân quý của Phong Kiếm sơn trang.
Độc Cô Lưu Vânnhìn bình thuốc kia, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, liền yên lặngthả lỏng hai tay đang đè chặt vết thương trên bụng của đại điêu, lo lắng mà nói: “Sư phụ, kiếm…kiếm còn cắm ở trên người Mộ Phỉ…..”
Lúchắn nhìn thấy trường kiếm cắm trên bụng Chu Mộ Phỉ, đã muốn động thủ rút ra vài lần rồi, nhưng nếu rút kiếm ra, từ vết thương chắc chắn sẽ tràora một lượng máu tươi cực lớn. Nếu trong lúc rút kiếm ra có hơi vô ý,hoặc sau khi rút kiếm ra lại không kịp xử lý, tính mạng của Chu Mộ Phỉsẽ khó bảo toàn.
Quan tâm quá sẽ bị loạn, vì thế Độc Cô Lưu Vânkhông thể thu đủ can đảm để rút kiếm ra, đành phải đưa mắt nhìn Quý Lăng Hiên nhờ giúp đỡ.
Quý Lăng Hiên cúi đầu nhìn kỹ trường kiếm trên bụng đại điêu. Gần một nửa thanh kiếm đã ghim sâu vào trong thân thể,nếu không lập tức rút kiếm ra, chỉ sợ tính mạng của con đại điêu này sẽgặp nguy hiểm.
Ông biết con đại điêu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727441/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.