Độc Cô Lưu Vân lẳnglặng nghe tiếng cười điên cuồng trước khi chết của ông ta, trong lòngbỗng dâng lên một nỗi sợ hãi không nói nên lời, phảng phất như có đangmột sự thật khủng bố đang chực chờ hắn vạch trần, Độc Cô Lưu Vân theobản năng chống cự lại sự thật che dấu trong lời nói của ông ta, nhưngvẫn nhịn không được phải hỏi: “Lời của ngươi nói là có ý gì, nói rõ ràng một chút!”
“Được, là ngươi kêu ta nói, nghe xong thì đừng hốihận!” Long Thiên Uy đưa tay che lại vết thương vẫn không ngừng trào ramáu tươi, dùng hết hơi sức cuối cùng mà khàn giọng nói: “Không sai, tacó liên can đến vụ diệt môn Độc Cô gia năm đó, nhưng sau lưng ta còn cóđồng lõa, hoặc là nói, là chủ mưu. Chuyện năm đó là do một tay người kia lên kế hoạch, cũng là do người kia tự tay giết, giết phụ thân của ngươi Độc Cô Minh, Minh Hạo…..”
“Là ai?” Độc Cô Lưu Vân càng lúc càng bất an sợ hãi, hắn giả bộ trấn tĩnh: “Người đó là ai?”
Long Thiên Uy không trả lời ngay, chỉ ho khan không dứt, ho đến mức ho ra cả một vũng máu to nhưng vẫn cười lạnh không ngừng, nói: “Ngươi chắc làđoán…. Đoán được rồi chứ… Vừa rồi kiếm pháp mà ta và ngươi dùng… kỳ thật chính là bên trong kiếm…Độc Cô kiếm phổ….”
Độc Cô Lưu Vân nghevậy, tay chân liền phát lạnh, cả người bắt đầu run rẩy, hắn lảo đảo tiến lên, nắm lấy áo Long Thiên Uy đang nằm trên đất, gần như sụp đổ mà quát lớn: “Không, ngươi nói dối! Lời của ngươi một chữ ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727432/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.