Chương trước
Chương sau
Đến tiền thính, Độc Cô Lưu Vân đặt Cục Lông Nhỏ ngồi lên ghế, sau đó đặt dĩa cá chép sốt chua ngọt đã được gỡ sạch xương do Trần mụ làm lên ngay trước mặt.
Chu Mộ Phỉ ngủ cả một đêm, mấy con tôm ngày hôm quaăn đã tiêu hóa không còn mảnh nào trong bụng, giờ nhìn thấy nguyên mộtcon cá chép bự ngon lành ở trước mặt, mắt chim liền bừng sáng, lập tứcvùi đầu ăn ngấu nghiến .
Hoàng Dược Sư ngồi ở một bên nhìn cáiđầu đầy lông mềm mại của Cục Lông Nhỏ hết duỗi ra rồi rụt vào mổ thịt cá ăn ngon lành, càng xem càng thích, nhịn không được ngẩng đầu đưa đôimắt phượng sáng ngời nhìn Độc Cô Lưu Vân, nói: “Cục Lông Nhỏ dễ thươngquá hà, chờ nó ăn xong rồi ta có thể ôm nó một cái được không?”
Chu Mộ Phỉ nghe vậy xém chút đã bị nghẹn thịt cá, tức giận liếc mắt nhìnHoàng Dược Sư ra vẻ xem thường, lẳng lặng ở trong lòng làm động tác giơngón giữa ra, thầm oán: Ngươi mới dễ thương! Cả nhà ngươi mới dễ thương, ba con đường gần nhà ngươi mới dễ thương! Ông đây không có dễ thương,ông đây thuộc dạng uy mãnh!
Khó chịu thì khó chịu, nhưng y cũngbiết thân thể này với hình tượng uy mãnh không hề dính dáng lấy xu nào,đành phải tiếp tục mổ thịt cá.
Độc Cô Lưu Vân nhìn thấy gương mặt tràn đầy chờ mong của Hoàng Dược Sư, cảm thấy khó mà cự tuyệt được,liền nói: “Vậy ngươi và Cục Lông Nhỏ thương lượng với nhau đi, nếu nóchấp nhận, thì ngươi cứ ôm.”
Hoàng Dược Sư nghe thấy liền vui vẻđến chân mày cũng nâng lên, vừa không yên lòng ăn cơm, vừa đem toàn lựcchú ý nhìn Cục Lông Nhỏ.
Thẳng đến khi hắn đã ăn no hết nửa ngàyrồi mà vẫn còn thấy Cục Lông Nhỏ mổ mổ không ngừng, sau đó hắn lại thấy Cục Lông Nhỏ lưu loát đem cái mỏ dính đầy dầu mỡ chà lên đám lông mọctrên lưng.
Hoàng Dược Sư:“……”
Tuy tuổi của hắn vẫn còn nhỏ, nhưng lại cực thích sạch sẽ, không ngờ Cục Lông Nhỏ lại mất vệ sinh như vậy.
— ôm hay không, đây là một nan đề.
Chu Mộ Phỉ đưa mắt khiêu khích nhìn Hoàng Dược Sư, trong mắt chứa đầy ý tứhàm xúc rõ ràng: Ông đây mất vệ sinh vậy đấy rồi sao? Có giỏi thì ngươitới ôm ta đi nha!
Độc Cô Lưu Vân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh nàycũng phải mở rộng tầm mắt mà dở khóc dở cười, hắn đương nhiên biết bìnhthường Cục Lông Nhỏ không phải là như thế này, hôm nay sở dĩ cố ý làmbẩn lông, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là……..
Hoàng Dược Sư nhìn ánh mắt khiêu khích như có như không của Cục Lông Nhỏ, lại càng thêm kiên định muốn ôm nó.
Vì thế lấy khăn tay thêu trúc xanh từ trong tay áo ra, đi đến trước mặtChu Mộ Phỉ, dùng khăn tay cẩn thận lau sạch đám lông vừa rồi bị dính dầu mỡ của nó, sau đó lại dùng giọng điệu thương lượng nói: “Cục Lông Nhỏ,cho ta ôm ngươi một cái nha? Ta sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho ngươi ăn.”
Xí, làm như ta thích lắm vậy a.
Chu Mộ Phỉ ngạo kiều vặn vẹo.
Bất quá nói như thế nào thì cái thằng nhóc này cũng là khách của chủ nhân,không thể để hắn mất mặt mũi được, cho nên Chu Mộ Phỉ cũng không ra vẻphản đối gì.
Nhìn thấy Cục Lông Nhỏ có vẻ như là đã đáp ứng,Hoàng Dược Sư nhất thời vui vẻ ra mặt, đưa tay ôm lấy Cục Lông Nhỏ, taycòn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve lông trên lưng nó.
Thật mềm mại nha, sờ thích quá!
Sau này có cơ hội ta cũng muốn nuôi một cục lông nhỏ giống như vậy!
Hoàng Dược Sư nhỏ tuổi thầm quyết định như thế.
Sau đó ôm lấy Chu Mộ Phỉ yêu thích đến không muốn buông tay.
Một lát sau, Chu Mộ Phỉ mất kiên nhẫn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Dược Sư: “Thu thu, thu thu thu !”
Ta nói nha, thằng nhóc ngươi có chừng mực đi a, đừng có sờ hoài như vậyđược không! Đại gia ta bán nghệ chứ không bán thân à nha!
…..Sờ nữa, còn sờ nữa thì ông đây nổi giận đó!
Nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng phật lòng của Cục Lông Nhỏ, Hoàng Dược Sư biết điều đành phải lưu luyến thả nó ra.
Độc Cô Lưu Vân tiến lên trước ôm lấy Cục Lông Nhỏ, nói: “Cục Lông Nhỏ, ta dẫn ngươi đi luyện kiếm ha?”
Chu Mộ Phỉ đưa đôi mắt đen láy nhìn hắn, trong mắt ngập tràn dấu chấm hỏi,thật sự không hiểu vì sao hắn đi luyện kiếm cũng muốn dẫn y đi cùng.
— chẳng lẽ hắn muốn đào tạo y thành một con chim tinh thông kiếm thuật?
Chu Mộ Phỉ nghĩ đến đây liền không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nhìn thấy nghi vấn trong mắt Cục Lông Nhỏ, Độc Cô Lưu Vân giải thích: “Lúctrước ta một mình đi luyện công, để một mình ngươi ở trong phòng, chắclà ngươi chán muốn chết rồi. Sau này mỗi lần ta luyện kiếm đều sẽ mangtheo ngươi, như vậy ít ra thì ngươi cũng không cảm thấy chán nữa.”
Chu Mộ Phỉ lười biếng ngáp một cái, thầm nghĩ luyện kiếm thì có gì hay mà xem.
Bất quá, nếu Độc Cô Lưu Vân đã quyết định như vậy, y đi xem một chút cũngkhông sao, cứ coi như là nhàn rỗi không có việc gì làm tới xem biểu diễn võ thuật cho vui cũng được.
Kết quá sau khi đi theo Độc Cô Lưu Vân rồi, Chu Mộ Phỉ mới phát hiện hóa ra mình đã nghĩ trật rồi.
Quá trình luyện kiếm của Độc Cô Lưu Vân hoàn toàn không phấn khích như y đã tưởng tượng.
Gần cả một canh giờ, chỉ thấy hắn dùng ô sao trường kiếm (kiếm dài có vỏkiếm màu đen) lặp đi lặp mỗi một động tác cực kỳ đơn giản, ít nhất cũngphải mấy ngàn lần.
Lúc Độc Cô Lưu Vân đổi chiêu, Chu Mộ Phỉ còncố xốc lại tinh thần xem, kết quả chỉ thấy Độc Cô Lưu Vân cực kỳ có kiên nhẫn lại lặp đi lặp lại chiêu kiếm mới đó, một lần rồi lại một lần.
Không nghĩ tới thằng nhóc tuổi còn nhỏ thế này lại có kiên nhẫn và nghị lựcvượt xa y như thế, có thể lặp đi lặp lại mỗi một chiêu thức cả mấy ngànlần mà vẫn có thể giữ nguyên dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một lần xuấtkiếm đều chính xác không sai một li.
Sự cố gắng và nghiêm túc thế này, chỉ sợ không có mấy đứa nhỏ giống như hắn đâu.
Nếu đổi ngược lại là y, đã sớm cảm thấy vô vị, nhịn không được chạy đi lười biếng rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Mộ Phỉ không khỏi sinh ra vài phần ngưỡng mộ đối với Độc Cô Lưu Vân.
Y nghĩ, phán đoán lúc trước của y không hề sai.
Dựa vào sự kiên nhẫn và nghị lực của đứa nhỏ này, Chu Mộ Phỉ không chútnghi ngờ tương lai của hắn có thể sẽ trở thành Kiếm Thần thiên hạ vôđịch khó mà bại trận.
Hai canh giờ trôi qua, Độc Cô Lưu Vân rốtcục cũng đã luyện xong hai kiếm chiêu cực kỳ đơn giản nhưng lại có uylực cực lớn mà sư phụ mới vừa truyền thụ ngày hôm qua. Sau đó hắn đếnbên cạnh giá vũ khí, cầm một khối vải mềm tỉ mỉ lau kiếm, sau đó thukiếm trở lại vào vỏ, rồi quay đầu nhìn Cục Lông Nhỏ mới thấy nó đã nằmngủ luôn ở trên ghế rồi.
Khóe miệng của Độc Cô Lưu Vân không khỏi cong lên, nâng Cục Lông Nhỏ dậy rồi nói: “Cục Lông Nhỏ, mau tỉnh lạinào, đến giờ dùng cơm trưa rồi.”
Chu Mộ Phỉ lười biếng mở to mắt, đánh liên tục hai cái ngáp, sau đó kêu lên hai tiếng thu thu tỏ vẻ mình đã biết, rồi nhảy ra khỏi lòng bàn tay Độc Cô Lưu Vân, tự mình đi theođằng sau Độc Cô Lưu Vân tới nhà ăn.
Sau khi dùng cơm xong, Độc Cô Lưu Vân vẫn mang theo Chu Mộ Phỉ vào phòng luyện võ, đặt y xuống ghế,tự mình rút kiếm ra, vẫn luyện có một chiêu kiếm nhìn cực kỳ đơn giản.
Chu Mộ Phỉ nhìn đến chán muốn chết, dựa vào nhãn lực hiện giờ của y, dĩnhiên là nhìn không ra được chỗ thần kỳ của kiếm chiêu này, cho nên mớivừa xem có một lát đã cảm thấy mệt, sau đó liền nhịn không được bắt đầungủ gật.
Mà một khi Độc Cô Lưu Vân đã bắt đầu luyện kiếm rồi thìsẽ hoàn toàn chú tâm không để ý đến bên ngoài, ngay cả phản ứng của CụcLông Nhỏ cũng không có rảnh mà chú ý tới, chỉ hết sức tập trung mỗi mộtphương vị góc độ tốc độ xuất kiếm, phải bảo đảm trăm phần trăm hoàn mĩkhông chút khuyết điểm.
Mà mỗi khi hắn luyện kiếm xong nhìn phản ứng của Cục Lông Nhỏ, kết quả lúc nào cũng chỉ có ngủ.
Bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần luyện kiếm, Độc Cô Lưu Vân đều phải mang Cục Lông Nhỏ cùng đi.
Tuy Chu Mộ Phỉ không có hứng thú nhìn hắn luyện kiếm, chán muốn chết nhưngcũng vẫn sẽ nhìn hắn xuất chiêu, sau đó lại thầm xoi mói.
Chu Mộ Phỉ phát hiện, mỗi ngày Quý Lăng Hiên sẽ đến dạy Độc Cô Lưu Vân một canh giờ.
Sau đó, Chu Mộ Phỉ đều nhìn đến cực kỳ nghiêm túc.
Nguyên nhân không có gì khác, Quý Lăng Hiên sử dụng kiếm cực kỳ phiêu dật soái khí, chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, nhưng khi vào tay hắn thìlại như mây bay nước chảy lưu loát sinh động biến ảo khó lường, quảnhiên là phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long (nhanh như chim nhạn,uyển chuyển như rồng dạo chơi),không thể nhìn ra được chiêu thức biếnchuyển lúc nào.
Chu Mộ Phỉ tuy không hiểu kiếm pháp, nhưng nhìnbiểu tình khí định thần nhàn, tư thái tùy ý thoải mái của hắn, liền đoán được người này tuyệt đối là bậc thầy kiếm thuật nhất đẳng, khó tráchhắn có thể làm sư phụ của Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại tương lai.
Mỗi khi Quý Lăng Hiên làm mẫu xong, hắn đều nhận được ánh mắt trần trụi toát ra cảm xúc hâm mộ sùng bái của một người một chim.
Độc Cô Lưu Vân có thiên phú cực cao, vô luận kiếm pháp có phức tạp tới cỡnào, Quý Lăng Hiên cũng chỉ cần làm mẫu một lần, mỗi một chiêu thức hắnđều có thể ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ phải khiến Quý Lăng Hiên lặp lại lần thứ hai. Thật khiến người ta đỡ lo rất nhiều.
Quý LăngHiên làm mẫu xong, sau đó lại đứng ở một bên nhìn Độc Cô Lưu Vân luyệnlại một lần, xác định chiêu thức chính xác không sai rồi mới rời khỏiphòng luyện võ đi làm chuyện của mình, hoàn toàn không cần lo lắng đệ tử của mình sẽ lười biếng.
Vì thế mỗi lần Chu Mộ Phỉ xem xong mấychiêu kiếm pháp Quý Lăng Hiên làm mẫu, đều bị kiếm quang quơ qua quơ lại trắng xóa nhìn đến hoa cả mắt, mà lúc này Độc Cô Lưu Vân lại yên lặngbắt đầu tập luyện kiếm chiêu, hơn nữa bình thường xuất chiêu vô luận làtư thế hay góc độ đều không sai chút nào.
Sự chênh lệch cực lớnnày của hai người, à không, của một người một chim này khiến cho Chu MộPhỉ phải xấu hổ không thôi, âm thầm cảm thán thiên tài quả nhiên làthiên tài. Có vài người trời sinh đã biết dùng kiếm.
Tuy thiênphú kiếm thuật của Chu Mộ Phỉ không có gì đặc biệt, nhưng mỗi ngày nhìnĐộc Cô Lưu Vân lặp đi lặp lại kiếm chiêu, cũng nhớ được không ít chiêuthức.
Về phần võ công tâm pháp khẩu quyết kiếm pháp linh tinh gìđó, bởi vì lúc Quý Lăng Hiên truyền thụ cho Độc Cô Lưu Vân hoàn toànkhông tỏ vẻ kiêng dè gì với một con chim, vì thế trải qua mấy tháng, Chu Mộ Phỉ gần như có thể nhớ hết toàn bộ — đối với mấy cái khẩu quyết thâm ảo này, y hoàn toàn không hiểu gì, nhưng nhờ công lao phương thức họcnhư nhồi vịt của nền giáo dục Trung Quốc, y ngược lại nhớ rõ không saimột chữ.
Chớp mắt đông đi xuân đến, thời gian nhoáng lên một cáiđã qua đi năm tháng, lông tơ trên người Chu Mộ Phỉ rốt cuộc đã biếnthành lông vũ sáng bóng như mỡ, thể trọng cũng nặng hơn ít nhất vài cân, từ cục lông đã chuyển hình thể thành chim điêu, đứng lên cũng cao đượckhoảng một thước rưỡi, cái mỏ cũng đã dài ra thành cái móc nhọn, nhìnqua đã hơi ra dáng của một con chim uy phong lẫm lẫm. Đến nỗi khi DươngThiên và Hoàng Dược Sư quay trở lại làm khách, lúc nhìn thấy y đều nhậnkhông ra cái con chim hung ác này chính là Cục Lông Nhỏ tròn vo mấytháng trước.
Mà hiện tại sức ăn của Chu Mộ Phỉ cũng tăng lên rấtnhiều, mấy tháng trước chỉ có thể ăn một phần tư con cá chép, hiện tạiđã có thể một hơi xử hết hai con cá chép một cân thịt bò, ngay cả thởgấp cũng không có lấy một cái.
Ngay cả chính y cũng bị lượng cơmkhủng bố kia làm cho kinh hoảng, vì tránh cho bản thân mỗi ngày chỉ ăncơm không vận động biến thành một con chim điêu béo phì bị người cườinhạo, hiện tại mỗi ngày cơm nước xong, Chu Mộ Phỉ đều phải bay một vòngsau núi rồi bay trở về.
Mỗi khi y phe phẩy hai cánh ở trên khôngtrung, từ trên cao nhìn xuống phong cảnh sông núi phía dưới hoặc là hình dáng con người nhỏ như kiến, Chu Mộ Phỉ mới cảm thấy, nguyên lai làmmột con điêu cũng không phải không có điểm ưu việt gì – ít nhất cũngbiết bay mà! Các ngươi biết bay sao?!
Nhìn sắc mặt hãnh diệndương dương tự đắc kia kìa, y đã hoàn toàn quên mất lúc bản thân họcbay, bởi vì không có cha mẹ chỉ dạy phương pháp, cho nên có vô số lần từ trên nóc nhà té xuống bộ dáng chật vật y chang như con chó ăn phân a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.