Nửa nén hương sau, một dĩa tôm nướng – món chiêu bài do Trần mụ đíchthân ra tay – đã được Độc Cô Lưu Vân đưa đến trước mặt Chu Mộ Phỉ.
Độc Cô Lưu Vân ôm Cục Lông Nhỏ đang giả đò ngủ ở trên giường xuống, chuyểnđến cái dĩa cạnh bàn, để cho mùi hương nồng đậm thơm phức xộc thẳng vàomũi nó, sau đó cẩn thận lột vỏ tôm, lộ ra lớp thịt mềm mềm khiến ngườita thèm nhỏ dãi, lại vặt đầu tôm chân tôm đi, cuối cùng đặt con tôm ngay ngắn chỉnh tề vào cái dĩa trước mặt Cục Lông Nhỏ.
Làm xong hếtthảy mọi chuyện, thấy Cục Lông Nhỏ vẫn thờ ơ giả bộ ngủ như cũ, Độc CôLưu Vân dứt khoát cầm lên một con tôm đã được lột vỏ sạch sẽ, tay kiakéo lấy cánh Cục Lông Nhỏ, đem tôm tới bên cạnh cái mỏ nhọn nhọn của nó, bắt đầu dẫn dắt từng bước: “Cục Lông Nhỏ mau nhìn này, đây là tôm nướng ta cầu xin Trần mụ nướng cho ngươi, ngươi ngửi xem rất thơm a! Trần mụchỉ làm món này mỗi khi tết đến thôi, ngày thường rất hiếm khi được ăn,ngươi lần này có lộc ăn rồi!”
…… Thơm quá !
Chu Mộ Phỉ lập tức cảm thấy nước miếng của mình lại bắt đầu tràn ra nữa rồi.
Cái dạ dày rỗng tuếch tạo phản bắt đầu khó chịu, mãnh liệt kháng nghị mình bất công với nó, cường liệt yêu cầu quyền lợi.
Hương vị kia quá thật quá mức hấp dẫn chim, Chu Mộ Phỉ nhịn không được hé mắt ra nhìn, một con tôm được lột vỏ sạch sẽ lộ ra miếng thịt mềm mềm hồngtươi lập tức ánh vào mi mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-thanh-than-dieu/727394/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.