Ngủ ngon quá, Lưu Triệt mơ màng mở mắt ra. Liền thấy trước mặt mình một lồng ngực rắn trắc màu tiểu mạch. Sáng sớm mà đã gặp may, Lưu Triệt chưa tỉnh ngủ hẳn liền đi theo tiếng gọi bản năng vươn tay ra chạm vào lồng ngực ngay trước mắt. Woa...cơ ngực này....ực...trên đời này còn chuyện gì tuyệt vời hơn thế này nữa.
Hí hửng sờ soạng một lúc, Lưu Triệt cũng tỉnh ngủ hơn. Mà khoan sao lại có ngực ở đây để cho mình sờ. Hoàn toàn quên mất chuyện hôm qua Triệu Đại Tráng sang ngủ chung. Lưu Triệt nhìn lên liền thấy Triệu Đại Tráng đang mỉm cưởi nhìn mình. Soát một cái mặt Lưu Triệt đỏ bừng, ngồi bật dậy nói: " Đệ đi chuẩn bị đồ lên trấn "
Rồi bỏ chạy chối chết, cái tật mê trai hại chết mình rồi. Triệu Đại Tráng buồn cười nhìn Lưu Triệt chạy đi. Giờ thì hiểu vì sao đôi khi cảm tháy lạnh gáy. Đôi khi lại cảm thấy Lưu Triệt có biểu hiện kì lạ như vậy rồi mình xem ra mình có cơ hội rồi đi. Triệu Đại Tráng vui vẻ bắt đầu một ngày của mình.
Lưu Triệt thẫn thờ bán hàng ở trấn trên, bán xong chần chừ kéo dài thời gian mãi mới về đến nhà. Aiz giờ phải làm sao đối mằt với Đại Tráng đây. Chẳng may hắn biết tính hướng của mình rồi ghét bỏ mình thì sao? Lấy hết can đam vào trong nhà.
Thấy Tiểu Tráng đang dọn cơm trưa, bóng dáng nhỏ chạy tới chạy lui. Đặt đĩa lên bàn, Tiểu Tráng chạy ra đỡ đồ cho Lưu Triệt nói: " Cha nhỏ hôm nay con và cha nấu cơm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-ta-kiem-duoc-lao-cong-cuong-trang/1603534/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.