Lê Như Huệ ngạc nhiên nhìn Lưu Triệt sau đó không biết nên nói gì cho phải. Lưu Triệt mỉm cười nói: " Bây giờ ta rất hạnh phúc"
Lê Như Huệ thẫn thờ, lúc này nha hoàn của nàng cũng tìm thấy nàng. Thì thầm vào tai nàng nói: " Tiểu thư mau trở về, lão gia mà phát hiện tiểu thư đi gặp Lưu công tử sẽ tức giận"
Lê Như Huệ đành tạm biệt rồi theo nhà hoàn trở về. Quay lưng đi liền trộm lau nước mắt. Hết thật rồi...là mình không thể ở bên cạnh chàng lúc chàng khó khăn vậy không có tư cách ở bên cạnh chàng. Lưu Triệt nhìn bóng dáng Lê Như Huệ đi xa dần, nói vọng theo: " Tiểu Huệ...nàng cũng phải hạnh phúc đó"
Bóng dáng Lê Như Huệ hơi khựng lại, cuối cùng lại bước tiếp. Lau nước mắt mỉm cười bước tiếp biết chàng sống tốt là được rồi. Mình cũng phải sống tốt vậy mới không phụ ý chàng.
Đối với Lê Như Huệ, Lưu Triệt có một cảm giác có lỗi. Dù sao cũng là do mình chiếm thân xác người nàng yêu. Nhưng như vậy cũng tốt hơn việc biết người mình yêu đã không còn trên cõi đời này nữa.
Triệu Đại Tráng ngập ngừng hỏi: " Tức phụ, vừa rồi là ai vậy"
Lưu Triệt mỉm cười nói: " Một người quen cũ thôi" . ngôn tình hài
Sau đó liền đi dọn hàng, Tiểu Tráng xung phong dọn đồ với Lưu Triệt. Triệu Đại Tráng thất lạc đứng tại chỗ, thái độ vừa rồi rõ ràng hai người không chỉ là người quen cũ. Nhưng mà mình có tư cách gì quản y. Xem ra tức phụ nhà mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-ta-kiem-duoc-lao-cong-cuong-trang/1603533/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.