Cố Bạch tỉnh lại lần thứ hai, cảm giác đầu tiên là từ cổ đến chân đều bị một cơ thể quang lõa quấn lấy, có chút thoải mái nhưng cũng có chút trói buộc, trên vai nằng nặng, trên má cũng có nhiệt khí ấm áp thổi tới.
Y mở mắt, phát hiện cái đầu của Kỳ Quan Duệ đang vùi vào gáy mình.
Xem ra Kỳ Quan Duệ còn đang ngủ say.
Cố Bạch đầu tiên cứng người, sau đó mới phản ứng.
Lão tử bây giờ cóc sợ biếи ŧɦái nhà ngươi tỉnh hay chưa nữa đâu há.
Vì thế y đẩy cái đầu kia ra, nhưng mới đẩy một chút đã nghe Kỳ Quan Duệ nói: “Ca ca, chào buổi sáng.”
Cố Bạch không đáp lại, tiếp tục đẩy.
Kỳ Quan Duệ thành thật bỏ đầu bỏ tay chân ra khỏi người y, nghiêng đầu nhìn Cố Bạch cười.
…Đâu ra ngoan thế?
Cố Bạch cứng ngắc một giây, nhưng sau khi thấy trên cổ tay Kỳ Quan Duệ còn hai cái vòng đang lắc lư lắc lư, liền yên lòng.
Anh, đây, mới, không, sợ, mi!
Kỳ Quan Duệ cười nói: “Ca ca không sợ em?”
Cố Bạch theo phản xạ có điều kiện suýt nữa mở miệng.
Đã nói không sợ rồi còn hỏi cái gì!
May mà nghẹn về kịp.
Y nhận ra, biếи ŧɦái chết tiệt này hẳn là đang… xuống nước đi.
Cố Bạch đứng lên, chuẩn bị cao quý lãnh diễm mặc quần áo.
Vừa mới cúi người định lấy áσ ɭóŧ may riêng cho mình ra, chất lỏng dinh dính phía sau liền theo đùi chảy xuống…
Mẹ nó! Quên xử lý!
Trước kia đều là trong lúc ngủ được tên kia lấy ra, nhưng lần này hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-ma-hoang-vo-ton/926707/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.