Trương Tú vẫn còn nói chuyện, Đường Xuân Minh cũng không biết có nghe được vào tai hay không, vươn người đến đầu giường mở cái rương tìm một hộp gỗ ra.
“Minh ca nhi, ngươi đang làm gì vậy?” Trương Tú nhìn thấy động tác của Đường Xuân Minh liền sợ hết hồn, vội vã thả cái kim trong tay xuống.
“Không có gì, ta đang tìm cái này a.” Đường Xuân Minh xoay người cầm một cái tráp cho Trương Tú xem, không biết động tác không nặng không nhẹ của mình khiến cho Trương Tú lo lắng cho cái bụng của hắn. Ngồi lại trên giường mở tráp ra, bên trong chỉ còn lại một cái trâm bạc được điêu khắc cùng một chiếc vòng bạc long phượng, đây là món trang sức của hồi môn cuối cùng cùng nguyên chủ, Đường Xuân Minh nguyên bản có chủ ý là phải để hai cái cuối cùng để chờ đến khi Lâm ca nhi gả ra ngoài còn có chút thể diện, bằng không gả tới nhà chồng như vậy thật mất mặt lại không được coi trọng.
Thật sự là lo rất xa a.
“Minh ca nhi, ngươi định làm gì vậy?” Trương Tú vội vàng lo âu nhìn ngó bên ngoài, nếu như để cho lão già Triệu gia kia biết trong tay Minh ca nhi còn giấu hai đồ trang sức, không biết lại ồn ào đến chuyện gì nữa.
Đường Xuân Minh cũng không để ý, chỉ đem cái tráp để lên tay Trương Tú, nói, “A Tú ca, nếu không phải thân thể này không tốt ta cũng tình nguyện tự đi một chuyến, hiện tại chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta làm ít chuyện, ta biết được, ngày hôm qua tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chung-dien-chi-man-duong-xuan-duong-xuan-xuyen-qua-lam-ruong/177290/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.