Bởi vì chỗ y ở cách nhà không rất xa, cho nên y quyết định đi bộ đến, trên đường đi, y luôn quan sát đến thân hoàn cảnh cùng cảnh vật xung quanh, cảm giác hết thảy tựa hồ giống như trong trí nhớ của mình nhưng lại có chỗ nào đó không quá giống, y thật sự không phân rõ đây rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là sự thật?
Đợi đến khi đi tới cửa nhà, Lục Văn Thụy mới nhìn thấy cánh cửa lớn bằng đồng quen thuộc, y vốn định đến nhấn chuông nhưng lại không có dũng khí ấn xuống, không nghĩ tới ngay khi y còn đang sững sờ hết sức thì phiến đại môn kia đột nhiên chậm rãi mở ra trước mặt y. Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện y là ba khuôn mặt tươi cười.
Lần này lại làm y do dự lên, trong trí nhớ của y, phụ thân lạnh lùng cùng mẫu thân cả ngày phụng phịu, còn có ca ca cao ngạo kia chưa từng mang bộ mặt hiền lành như thế, càng miễn bàn bọn họ có thể tươi cười với y, điều này làm cho Lục Văn Thụy cảm thấy thực quỷ dị.
Nhưng dù vậy, Lục Văn Thụy cũng chỉ thất thần trong nháy mắt, ngay sau đó cha mẹ vốn luôn không để y vào trong mắt bổng nhiên rất nhiệt tình tiêu sái tiến lên, một người một bên kéo tay y, mẫu thân y cư nhiên còn tỏ ra thân thiết đối oán giận y:
”Văn Thụy, ngươi như thế nào dọn ra ngoài lâu như vậy cũng không trở về thăm chúng ta? Chúng ta đều rất nhớ ngươi! Gần nhất có ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-thu-nhan-da-sinh-oa/1358723/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.