Thụy Lạp nhìn Tư Nặc đã đi rồi, nghĩ rằng chỉ cần Mễ Lai Khắc ca ca không ở đó, tên Thuỵ kia nhất định sẽ bị ca ca hảo hảo giáo huấn một chút, hừ, cho ngươi đánh ta! trên mặt hắn toát ra một chút tươi cười quỷ dị, tia âm lãnh trong mắt thỉnh thoảng xẹt qua, như thế nào cũng nhìn không ra đó là người vừa mới tỏ ra ủy khuất với Tư Nặc .
Tư Nặc đương nhiên không biết những việc này đó. Hắn đang vội vàng đi tìm tên Thuỵ kia tính sổ. Đi chưa được bao lâu liền thấy được địa phương theo như lời Thụy Lạp nói. Hắn ở ngoài cửa ngừng lại, vãnh tai nghe xong nửa ngày, phát hiện bên trong chỉ có một tiếng hít thở, hơn nữa hơi thở này cảm giác thực xa lạ, xác định Mễ Lai Khắc đã rời khỏi, Tư Nặc liền gõ cửa.
Lục Văn Thụy nghe được tiếng đập cửa, đi đến bên ngoài mở cửa ra thì thấy một thú nhân xa lạ. Người này tóc đen, mắt đen, thân hình cao lớn. Lúc này người kia đang phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn. Lục Văn Thụy suy nghĩ một chút, nhìn đối phương chắc có quan hệ với Thụy Lạp, hơn nữa nghe nói ở trong bộ lạc chỉ có hai hắc hổ, mà một trong số đó là Lôi Mông Đặc mà hắn đã từng gặp qua, như vậy thú nhân này hẳn là ca ca của Thụy Lạp: Tư Nặc. Nghĩ như vậy, hắn lễ phép gật đầu chào đối phương, tiếp theo mở miệng nói:
“Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Nghe được đối phương hỏi, Tư Nặc có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-thu-nhan-da-sinh-oa/1358665/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.