Chuyện lần này thật sự là xảy ra ngoài ý muốn của Mễ Lai Khắc. Hắn căn bản không ngờ Thụy Lạp lại làm như vậy, muốn nâng tay ngăn cản thì cũng đã muộn, hắn nhịn không được quát chói tai một tiếng: “Thụy Lạp!” Mắt thấy bàn tay mình sắp dán trên hai má đối phương, trong lòng Thụy Lạp nhịn không được tưởng tượng đến cảnh hắn sẽ thấy trên mặt tên Thụy kia xuất hiện dấu tay, sau đó ôm lấy má [gò má] khóc rống thất thanh. Nghĩ như vậy, trên mặt hắn liền hiện lên nụ cười đắc ý. Đáng tiếc làm cho Thụy Lạp thất vọng rồi, chỉ nghe “Ba” một tiếng, tay hắn còn chưa đụng tới đối phương thì đã bị gạt ra, nhìn thấy dấu hồng hồng trên tay mình, Thụy Lạp phẫn hận nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy đã thu hồi tay. Nhìn Lục Văn Thụy vẻ mặt thản nhiên như trước, cảm giác y nhất định là đang cười nhạo hắn, tức giận công tâm, hắn trực tiếp hướng cả người đánh tới Lục Văn Thụy vốn còn ngồi ở trên giường. Mễ Lai Khắc vừa nhìn thấy Thụy Lạp vung tay, còn chưa kịp thở một hơi, không nghĩ tới liền nhìn thấy Thụy Lạp xông đến Lục Văn Thụy . Hắn sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại, đưa ta định kéo y. Không nghĩ tới hắn vẫn chậm một bước, chỉ thấy trước mắt hồng ảnh chợt lóe, tận lực bồi tiếp “Oành” một tiếng, Thụy Lạp ngã đập mặt xuống đất. Chỉ thấy Lục Văn Thụy chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ quần áo căn bản không có tí tro bụi nào, tiếp theo liền nhìn Thụy Lạp bị ngã xuống đất mà không dậy nổi nói: “Ngươi kêu là Thụy Lạp phải không? ta không biết ngươi vì sao xem ta không vừa mắt, bất quá ta cũng không thích ngươi. Ta không biết ngươi hôm nay tại sao ngươi đến nhà của ta, cũng không biết ngươi vì cái gì phá cửa phòng của ta? Càng không biết ngươi vì cái gì muốn động thủ đánh ta? Thậm chí đánh tới hai lần!” Nói tới đây, hắn dừng một chút, nhìn Thụy Lạp đã bò dậy, ngã ngồi trên mặt đất, lại liếc nhìn một ít tộc nhân ngoài cửa vì nghe tiếng mà đến, lạnh giọng nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ta tự nhận không có đắc tội với ngươi, ngươi lại vô duyên vô cớ tìm tới cửa, đầu tiên là phá hỏng cửa phòng của ta, tiếp theo còn muốn động thủ đánh ta, mà vừa rồi, ta chỉ là tự vệ mà thôi. Chuyện này nếu tính ra thì đều là do ngươi sai trước, ta cũng không có gì phải xin lỗi ngươi, mà hiện tại ngươi té ngã trên đất, chỉ có thể nói khả năng của ngươi không bằng người khác. Ta khuyên ngươi về sau làm việc thì phải làm theo khả năng, vì không phải tất cả mọi người đều sẽ nhường nhịn ngươi, ít nhất, không phải là ta.” Nói xong, Lục Văn Thụy còn trừng mắt nhìn Mễ Lai Khắc một cái, hắn cũng không quên người này trước kia “là người luôn nhường nhịn Thụy Lạp”. Hắn lấy này rước phiền toái, hiện tại các tộc nhân khác đều thấy hắn giáo huấn Thụy Lạp. Còn không biết có thể hay không đắc tội hai phu phu hiến tế đâu? Hy vọng những người đến xem náo nhiệt có thể làm chứng cho hắn. Tuy rằng hắn không sợ gây chuyện, nhưng là nếu hắn tính tiếp tục sống tại đây, mà chưa gì đã đắc tội với hiến tế thì tựa hồ không quá sáng suốt. Quên đi, đánh thì cũng đã đánh rồi, hắn cũng không hối hận, hắn đã sớm xem giống cái ẻo lã ngạo kiều này không vừa mắt, hiện tại thấy đối phương dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm hắn, xem ra chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy. Nghĩ xong, hắn lại trừng mắt nhìn Mễ Lai Khắc một cái, tất cả đều là vì tên này, hừ! Mễ Lai Khắc cảm giác được tầm mắt đối phương, xấu hổ cười cười, hắn cũng không nghĩ tới Thụy Lạp sẽ tìm đến Thụy, còn lại muốn động thủ đánh người, nghĩ như vậy, hắn quay đầu nhìn Thụy Lạp, ánh mắt hắn lạnh như băng. Trước kia Thụy Lạp muốn như thế nào hắn đều có thể chìu theo. Nhưng lần trước hắn đã giáp mặt cự tuyệt y, không nghĩ tới bây giờ y còn muốn thương tổn Thụy. Đến nước này hắn sẽ không thể tiếp tục dung túng y. Dù sao Thụy là người mà hắn đặt trong tim để bảo vệ, vậy nên làm sao hắn cho phép người khác gây thương tổn cho Thuỵ chứ. Vì thế hắn làm mặt lạnh, đối với Thụy Lạp nói: “Thụy Lạp, ta nghĩ lần trước ta đã nói rõ ràng với ngươi. Người ta thích là Thụy, ta sẽ không thích ai khác ngoài y, đương nhiên trong đó cũng bao gồm ngươi. Hành động của ngươi hôm nay làm cho ta thực sinh khí, ta không hy vọng về sau ngươi lại đến tìm Thụy, hắn cũng không có sai gì, cũng không cần xin lỗi ngươi. Là ta không thích ngươi, ngươi nếu hiểu được thì trở về đi thôi, ta về sau cũng không muốn nhìn thấy ngươi!” Nghe Lục Văn Thụy cảnh cáo cùng lời nói không lưu tình chút nào của Mễ Lai Khắc, lại nhìn ra ngoài cửa thấy mọi người tựa hồ mang theo chút biểu tình cười nhạo, Thụy Lạp cảm giác rất là nan kham, ánh mắt này giống như đánh trực tiếp vào trên người hắn, đánh nát kiêu ngạo của hắn, hắn nhịn không được đành cúi đầu, nhanh chóng lao ra ngoài cửa. Vì cái gì? Vì cái gì đối xử với ta như vậy? Mễ Lai Khắc ca ca! Ngươi trước kia sẽ không như vậy, nhất định là do tên Thụy kia, đúng, là y câu dẫn ngươi, là y khiến cho Mễ Lai Khắc ca ca đối xử với ta như vậy. Tên Thụy kia cũng dám động thủ đánh hắn [Y-H: ko lẽ ngồi im cho ngươi đánh hả, mơ], lại ở trước mặt nhiều tộc nhân như vậy làm cho hắn nan kham, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, từ nhỏ đến lớn mọi người đều thực sủng ái hắn, ngay cả hai phụ thân cũng chưa từng đánh hắn, tại sao tên kia lại dám? Sau khi thấy Thụy Lạp vội vàng rời đi, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc chào hỏi các tộc nhân đang chú mục, xem ra mọi người đều thực bát quái, nhìn náo nhiệt xong sao không chịu rời đi? Dù sao bây giờ cũng là sáng sớm, một thú nhân cùng hai giống cái ở trong một phòng, sau đó còn xảy ra sự kiện bác sát, chuyện như thế này không thường xảy ra trong bộ lạc a. (^_^). Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc liếc nhau, cuối cùng vẫn là Đại Thước đồng học dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương, bèn đi đến cạnh cửa, nói với các tộc nhân đang xem náo nhiệt ở ngoài cửa: “Mọi người cũng nhìn thấy Thụy Lạp đã đi rồi, ta cùng Thụy cũng chuẩn bị ăn điểm tâm, các ngươi xem……” Tuy rằng mọi người còn không muốn rời đi, nhưng bọn họ đều thấy được ánh mắt uy hiếp cùng cảnh cáo của Mễ Lai Khắc, dù câu cuối còn chưa nói hết, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tuy rằng bọn họ không hiểu hết ý tứ của những lời này, nhưng đối với ám chỉ của Mễ Lai Khắc thì bọn họ vẫn biết, cho nên bọn họ nhanh chóng rời đi. Nhìn mọi người đều đi rồi, Mễ Lai Khắc đóng cửa lớn lại sau đó trở vào phòng. Nhìn Lục Văn Thụy đang không chút hoang mang sửa sang lại nầy nọ, nhịn không được mở miệng nói: “Thụy, chuyện Thụy Lạp đến đây, ta cũng không nghĩ đến, ngươi đừng sinh khí được không?” Lục Văn Thụy khoác thêm một kiện quần áo vào người, sau đó lách người đi qua Mễ Lai Khắc ra ngoài, đến trù phòng múc một ít nước rữa mặt, hoàn toàn xem như xung quanh không có người. Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy không để ý tới hắn, trong lòng có chút sốt ruột, dù sao thì việc Thụy Lạp tìm tới cửa đều là lỗi của hắn. Hiện tại làm cho Thụy sinh khí, làm cho đối phương không để ý đến hắn. Thật vất vả mấy ngày nay hai người mới có chút tiến triển, bây giờ thì làm sao đây? Rửa mặt xong, vẫn như trước không thèm để ý đến Đại Thước đồng học đang rối rắm ở một bên, Lục Văn Thụy ăn một bữa sáng đơn giản, sau đó đi vào trong viện tập Thái Cực quyền. Không có biện pháp, hôm nay tâm tình của hắn cũng không thích hợp luyện Cửu âm chân kinh, vạn nhất không cẩn thận một chút thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, như vậy sẽ không tốt lắm. Mễ Lai Khắc nhìn động tác chậm chạp của đối phương, không biết y đang làm cái gì, bất quá hắn không có gan tiến lên phá rối nên chỉ có thể ở một bên yên lặng nhìn. (^_^). Đợi cho Lục Văn Thụy đánh xong trọn vẹn Thái Cực quyền, Mễ Lai Khắc vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị đối phương khoát tay ngăn trở, chỉ nghe đối phương nói: “Đại Thước, ta hôm nay tâm tình không tốt lắm, không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi có thể đi về trước được không?” Nhìn ra Mễ Lai Khắc tựa hồ muốn cự tuyệt, hắn tiếp tục nói: “Ta không nghĩ với tâm tình hiện tại của ta mà cùng ngươi nói chuyện, ta nghĩ trước hết cần bình tĩnh một chút, chúng ta bàn chuyện này sau, được không?” Nghe giọng nói cương quyết của đối phương, Mễ Lai Khắc đành phải gật gật đầu, hướng về ngoài cửa đi đến. Đợi cho đối phương đã đi xa, Lục Văn Thụy mới thở dài một hơi, thật không nghĩ tới hắn vô tình lại cùng người khác diễn tuồng tranh giành tình nhân, còn bị kẻ thứ ba tìm tới cửa, còn chuyện tiếp theo cứ giống như là bắt gian tại giường vậy. Ai! Nếu không phải hắn luyện Cửu âm chân kinh, nói không chừng hôm nay đã bị đánh. Lục Văn Thụy nhịn không được liên tục lắc đầu, xem ra hoạ đào hoa của Đại Thước không phải vừa, nhìn người như thế mà lại hung hãn như vậy? nào là bạc tay, nào là nhào vô đánh người. Hơn nữa, hắn thấy bộ dáng của Thụy Lạp cũng không phải chịu yên phận, xem ra y còn có thể tìm đến hắn gây phiền toái, ai, phiền toái thật sự, Đại Thước, ngươi như thế nào liền trêu chọc một kẻ “cực phẩm” như vậy đâu? Hiện tại Thụy Lạp đã về đến nhà, bản thân hắn cũng không biết mình bị đối phương nói thành “cực phẩm”, lúc này hắn đã vào trong phòng của mình, cảm giác toàn thân cao thấp đều có chút đau nhức, cái mũi cùng cái trán lại bởi vì bị Lục Văn Thụy đánh bay ra đập xuất đất, cho nên hiện tại đang đau đớn từng đợt. Không cần nói cũng biết trong lòng Thụy Lạp đang suy nghĩ như thế nào trả đũa Lục Văn Thụy. Ca ca Tư Nặc của Thuỵ Lạp là bạn lữ của Lý Na; một thợ may trong bộ lạc. Sau khi hắn cùng Lý Na cử hành nghi thức kết bạn liền dọn ra ngoài ở. Hôm nay trở về là vì hắn muốn cho Thụy Lạp một kiện quần áo mà bạn lữ của mình mới thiết kế ra. Hắn nhìn thấy kiện quần áo này rất đẹp, hơn nữa là màu đỏ, đoán rằng đệ đệ bảo bối nhà mình nhất định sẽ thích, cho nên hôm nay sau khi rời giường liền đưa tới cho Thụy Lạp . Sự tình chính là ngẩu nhiên như vậy, Thụy Lạp chân trước vừa trở về, Tư Nặc sau lưng cũng đến. Gõ cửa phòng, Thụy Lạp nghi hoặc tiến lên mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa là ca ca bình thường thương yêu mình nhất, trong lòng nhịn không được ủy khuất, bổ nhào vào trong lòng Tư Nặc khóc lớn lên. Tư Nặc đang cầm kiện quần áo, chân tay luống cuống nhìn đệ đệ đang gào khóc trong lòng mình, trong lòng rất nghi hoặc, không biết là ai lớn gan như vậy , dám chọc Thụy Lạp khóc? Nhẹ nhàng đẩy ra Thụy Lạp, Tư Nặc cúi đầu muốn hỏi y vì cái gì khóc, ai ngờ lại nhìn thấy một khối u trên trán đệ đệ nhà mình, cái mũi lại sưng đỏ lên. Tư Nặc nhìn thấy lập tức nóng nảy lên, chẳng lẽ còn có người động thủ với Thụy Lạp? Là ai? “Thụy Lạp, tiểu bảo bối của ta, mau nói cho ca ca, rốt cuộc là ai? Là tên hỗn đản nào đem ngươi đánh thành như vậy? Là giống cái ở trong bộ lạc sao? Hay là thú nhân? Nói cho ca ca, ca ca giúp ngươi đi giáo huấn hắn!” Tư Nặc thanh âm rất là hổn hển. Thụy Lạp nghe vậy ngẩng đầu lên, biển miệng, đối với ca ca nhà mình lộ ra vẻ ủy ủy khuất khuất oán giận nói: “Là tên Thuỵ kia, hu hu…… Hắn là giống cái mới tới trong bộ lạc, là hắn đem ta đánh thành như vậy, hơn nữa…… Hắn còn câu dẫn Mễ Lai Khắc ca ca, hiện tại Mễ Lai Khắc ca ca cũng không để ý ta, đều là do tên Thuỵ kia không tốt,hu hu……” Nghe lời nói của đệ đệ nhà mình, Tư Nặc liền tức giận trong lòng, Tên Thuỵ kia, giống cái mới tới trong bộ lạc , đúng không? Hừ! Tuy rằng chính mình không muốn so đo cùng giống cái, nhưng vì hắn đánh đệ đệ của mình trước, nên giờ nếu mình đi giáo huấn hắn, hẳn là không xem như mình có lỗi đi!? Sau khi tự an ủi bản thân, Tư Nặc hướng Thụy Lạp hỏi rõ địa chỉ nhà Lục Văn Thụy , tiếp theo liền nổi giận đùng đùng tiêu sái đi ra ngoài, một bộ dáng ta muốn đánh người a. [Y-H: ko nên nghe chỉ một bên chứ đại ca!!!]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]