Khi Phượng Thần Anh trở lại Diên Phi viện, đã là đêm yên nhân tĩnh. Trong sân bốn phía bị mười tên cao thủ vây quanh, trong đình chung quanh những góc hôn ám cũng ẩn tàng ba gã tử sĩ, Ưu nhi cùng Mặc Trúc đã trở về đang trên thềm đá canh giữ cửa phòng, biểu tình có chút mệt mỏicùng đờ đẫn.
Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Ưu nhi cùng Mặc Trúc cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy là Phượng Thần Anh thì hoảng sợ, nhất tề đứng lên.
“Lão gia, ngài đã trở lại.” Ưu nhi cúi đầu nhẹ giọng nói. Mặc Trúc thế nhưng thật ra lòng tràn đầy nghi hoặc, hôm nay nhiễu loạn rất lớn, hắn còn tưởng rằng Phượng Thần Anh không trở lại chứ.
“Ân, Phi nhi hôm nay thế nào?” Phượng Thần Anh nhìn cửa phòng đóng chặt hỏi.
“Công tử sáng nay cùng giữa trưa dược cũng chưa uống, đêm nay thì đã uống rồi, còn ăn thêm một chén cháo tổ yến. Bất quá khí sắc vẫn rất kém cỏi, cả người giống như mất hồn --” Ưu nhi cảm thấy sau lưng đau xót, ý thức được chính mình nói điều không nên nói, nhanh chóng ngậm miệng. Mặc Trúc thu hồi tay, cúi đầu vụng trộm ném hắn một cái xem thường.
Phượng Thần Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Ưu nhi, nói: “Được rồi, các ngươi thủlại đây, ta vào xem hắn.”
“Dạ, lão gia.” Ưu nhi Mặc Trúc cùng tuân lệnh.
Phượng Thần Anh mang theo tâm tìnhthật cẩn thận, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại. Chậm rãi đi hướng nội thất, như là sợ bừng tỉnh ngườiđang ngủ, thậm chí ngay cả tiếng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-quy-do/1401231/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.