Xuân phân vừa qua khỏi, thời tiết còn có chút âm trầm, thời điểm sáng sớm còn hạ một trận mưa không lớn không nhỏ. Đủ loại hoa đầy màu sắc trong sân được bao bọc bởi bọt nước, ánh mặt trời mỏng manh xuyên thấu qua mây đen chiếu rọi lên cánh hoa, tạo ra cảm giác tươi sáng và ảo tưởng.
Đường Phi ôm hai cánh tay, dựa ở cột đá trong tiểu đình, nhìn cảnh xuân trong viện mà thất thần.
Rời đi, đây là chuyện mà sau khi hắn đi vào thế giới này, không lúc nào không suy nghĩ. Từ vừa mới bắt đầu chạy trốn, sau lại đến liều mạng kiếm tiền, một lần lại một lần từ quỷ môn quan trở về, cho tới nay thứ tín niệm khiến cho hắn chống đỡ đến giờ, đó là muốn trở lại thế giới của mình. Kiên trì như vậy, chấp nhất như thế, không phải là để rời đi sao? Nhưng vì cái gì hiện tại rốt cục có thể đi rồi, lại không vui vẻ nổi? Là vì Phượng Thần Anh? Hắn thế nhưng, luyến tiếc ......
“Phi nhi.”
Thanh âm vô cùng thân thiết lại ôn nhu, Đường Phi giương mắt nhìn lên, Phượng Thần Anh đang hướng hắn từ từ đi tới, trên mặt mang theo thản nhiên mỉm cười, chỉ là cặp ánh mắt kia như trước trống rỗng ảm đạm, nhìn không tới tiêu cự.
Nhìn thấy hắn, Đường Phi không tự giác gợi lên khóe môi, sợ đường trơn do cơn mưa vừa hạ xuống, liền vài bước tiến lên đỡ Phượng Thần Anh, nắm tay hắn trở về tiểu đình ngồi xuống.
“Ta nhớ rõ hoa trong viện đều nở đi? Chỉ không biết trận mưa sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-quy-do/1401216/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.