“Kẹo hồ lô ăn ngon, hai văn tiền một xâu!” Tần Miễn cao giọng rao to. Lôi Thiết vẫn không rời đi, đứng bên cạnh hắn. Lần này kẹo hồ lô bán thuận lợi hơn hôm qua, trong chốc lát chỉ còn lại hai xâu cuối cùng, để dành cho tiểu Hổ và Cẩu Đản. Tần Miễn vừa lòng ước lượng túi tiền, cười nói với Lôi Thiết: “Huynh có cần mua thứ gì không?” Lôi Thiết lập tức nhận ra thái độ của tức phụ đối với mình còn tốt hơn lúc trước, chính xác là tuỳ tiện hơn, gần gũi hơn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Không có.” “Vậy chúng ta đi mua chút thức ăn. Hiện tại còn sớm, không cần ăn cơm ở đây nữa, tiệm cơm kia còn không nấu ngon bằng ta. Huynh có muốn ăn món gì không?” Tần Miễn hỏi, suy nghĩ món mình muốn ăn. Lôi Thiết đang muốn nói không có, nhưng thấy tâm trạng hắn rất tốt, bèn đổi ý “Cá.” “Được, đi mua con cá.” Tần Miễn sảng khoái đáp ứng. Lượng cơm cả hai đều lớn, Tần Miễn dứt khoát chọn con cá nặng cỡ hai cân. Hành gừng tỏi gia vị các loại trong nhà đều có, không cần mua nữa. Xương ống khá rẻ, mua hai cân nấu canh bồi bổ cơ thể. Lúc gần ra khỏi trấn thì thấy ven đường có lão đầu bán mũ rơm bện bằng thân lúa mì. “Mua hai cái mũ.” Lôi Thiết nói. Tần Miễn dùng bốn văn tiền mua hai mũ, mỗi người đội một cái, cái nóng trên đỉnh đầu liền tiêu tan. Trên đường về, hai người vừa đi vừa trò chuyện. “Ruộng cạn đã cày hơn phân nửa, có thể trồng rau được chưa?” Việc đồng áng không thể lơ là, Tần Miễn cũng rất quan tâm. Lôi Thiết: “Được.” “Ta trồng rau, huynh trồng lúa mì.” Tần Miễn nói. Lôi Thiết nhìn hắn một cái “Ngươi được không?” “Có khó đâu.” Tần Miễn thản nhiên nói “Có điều không biết còn nhớ hay không…” Dù sao đã nhiều năm hắn không làm việc nhà nông rồi. Lôi Thiết không để ý. Hai mẫu ruộng, một mình y cũng bận rộn không xuể. Vào thôn, tiểu Hổ và Cẩu Đản *** mắt nhìn thấy bọn họ. Tiểu Hổ còn hàm súc một chút, Cẩu Đản thì mừng rỡ nhảy bật lên, từ xa vẫy tay với họ. Tần Miễn cho chúng mỗi người một xâu kẹo hồ lô và một bọc điểm tâm, cười nói: “Ngày mai không cần tới nữa. Hơn hai ngày này vất vả các ngươi rồi, cảm tạ.” “Tần thúc thúc, đây là cái gì?” Cẩu Đản sôi nổi hơn tiểu Hổ, cầm kẹo hồ lô tò mò hỏi. Tần Miễn nói: “Đây là kẹo hồ lô, ngọt lắm.” “Cám ơn Tần thúc thúc.” Cẩu Đản chưa thấy loại thức ăn vặt này, lại có cả điểm tâm nữa, vui rạo rực. Tiểu Hổ cũng nhịn không được liếm môi. Hai đứa nhảy nhót chạy xa. Ăn xong bữa trưa, Tần Miễn và Lôi Thiết đội mũ rơm ra ruộng. Mẫu ruộng họ đến là ruộng cạn, Tần Miễn trồng rau, Lôi Thiết cày nửa mẫu còn lại. Rau củ trồng vào mùa thu không ngoài cải thảo, bắp cải, củ cải và cải bó xôi, hạt giống rau củ Tần Miễn mua cũng là mấy loại này. Trồng rau cần trồng theo loại, quan sát phần ruộng đã được cày bừa, Tần Miễn chia đất thành bốn thửa nhỏ, mỗi thửa một chủng loại. -Hết chương 32- ——–
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]