“Kẹo hồ lô ăn ngon, hai văn tiền một xâu!” Tần Miễn cao giọng rao to.
Lôi Thiết vẫn không rời đi, đứng bên cạnh hắn.
Lần này kẹo hồ lô bán thuận lợi hơn hôm qua, trong chốc lát chỉ còn lại hai xâu cuối cùng, để dành cho tiểu Hổ và Cẩu Đản.
Tần Miễn vừa lòng ước lượng túi tiền, cười nói với Lôi Thiết: “Huynh có cần mua thứ gì không?”
Lôi Thiết lập tức nhận ra thái độ của tức phụ đối với mình còn tốt hơn lúc trước, chính xác là tuỳ tiện hơn, gần gũi hơn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Không có.”
“Vậy chúng ta đi mua chút thức ăn. Hiện tại còn sớm, không cần ăn cơm ở đây nữa, tiệm cơm kia còn không nấu ngon bằng ta. Huynh có muốn ăn món gì không?” Tần Miễn hỏi, suy nghĩ món mình muốn ăn.
Lôi Thiết đang muốn nói không có, nhưng thấy tâm trạng hắn rất tốt, bèn đổi ý “Cá.”
“Được, đi mua con cá.” Tần Miễn sảng khoái đáp ứng. Lượng cơm cả hai đều lớn, Tần Miễn dứt khoát chọn con cá nặng cỡ hai cân. Hành gừng tỏi gia vị các loại trong nhà đều có, không cần mua nữa. Xương ống khá rẻ, mua hai cân nấu canh bồi bổ cơ thể.
Lúc gần ra khỏi trấn thì thấy ven đường có lão đầu bán mũ rơm bện bằng thân lúa mì.
“Mua hai cái mũ.” Lôi Thiết nói.
Tần Miễn dùng bốn văn tiền mua hai mũ, mỗi người đội một cái, cái nóng trên đỉnh đầu liền tiêu tan.
Trên đường về, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
“Ruộng cạn đã cày hơn phân nửa, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568793/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.