Sau khi cơm bưng lên, Lôi Thiết ngậm miệng.
Tần Miễn tức giận quá chừng, nhưng vẫn gọi thêm hai món ăn và một chén cơm.
Ăn xong, hắn thanh toán tiền rời đi. Lôi Thiết giống như người câm đuổi theo, tiếp nhận cột rơm trong tay hắn. Tần Miễn không cự tuyệt, nhưng dọc đường đi không nói với y câu nào.
Lôi Thiết muốn nói lại thôi, ánh mắt dừng ở bóng lưng gầy gò thấy rõ của thiếu niên. Gần đây cơm nước không tệ, tức phụ dưỡng tốt, thân hình vẫn gầy nhưng khuôn mặt nhiều thịt hơn trước, mái tóc khô cứng trở nên mềm mại, cột cao thành đuôi ngựa vung vẩy cứ như sợ người khác không biết tính hay hờn giận của chủ nhân nó.
Nghĩ đến biểu tình thở phì phò của thiếu niên, khoé miệng Lôi Thiết khẽ nhếch, giây tiếp theo liền tan. Thiếu niên im ắng như vậy, y thật không quen. Nhưng bảo y đi dỗ, y không biết làm thế nào. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn vừa đi vừa lắng nghe động tĩnh phía sau, nhưng chẳng nghe được gì cả. Cũng không phải hắn rất giận, nhưng buồn bực là thật, và đáy lòng có chút cam tâm. Hắn thật muốn coi người nào sẽ cúi đầu trước.
Nghĩ đến đây, hắn thoải mái hơn nhiều, bước đi cũng nhẹ nhàng.
Dù hắn đi nhanh hay đi chậm, Lôi Thiết vẫn duy trì một cự ly không đổi với hắn.
Trên ngã tư đường người đến người đi, có người chú ý thấy hai người một trước một sau, nhìn qua giống như đang phân cao thấp, buồn cười chỉ trỏ. Tần Miễn làm như không biết, mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568792/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.