Có lẽ vì tâm trạng tốt nên lần này Tần Miễn không thấy đường xa chút nào. Đi nửa đường, gặp được một chiếc xe lừa lên trấn trên, hai người thuận tiện đáp xe.
Đến trấn trên, Tần Miễn dẫn Lôi Thiết đi tới quán trà, gọi hai chén trà lạnh.
Lôi Thiết thấy hắn như đã có chủ ý, không nói một lời, chỉ đi theo bên cạnh, khá tò mò tiểu tức phụ sẽ làm gì.
“Hỏa kế, tính tiền.” Tần Miễn chỉ ngửi một chút, nhấp một ngụm.
Hỏa kế xoa tay đi tới “Đa tạ quý khách chiếu cố, tổng cộng hai văn tiền.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn trả tiền trà, lại đưa thêm ba văn tiền “Hỏa kế, hỏi thăm chuyện này.”
Lúc này Lôi Thiết mới hiểu vì sao họ có mang nước theo mà tức phụ vẫn vào quán trà, đôi mắt đen kịt sâu xa khẽ dao động rồi bình tĩnh trở lại.
Hỏa kế nhận tiền, cao hứng “Ngài cứ hỏi. Không phải tiểu nhân thổi phồng chứ ở trấn này không có chuyện gì tiểu nhân không biết.”
Tần Miễn cười trừ “Chúng ta muốn làm ít gia cụ theo yêu cầu, ngươi biết trấn này có nhà nào làm đồ gỗ tốt không?” “Hì hì, ngài hỏi đúng người rồi. Nói về nhà làm đồ gỗ tốt nhất phải kể đến tiệm đồ gỗ Diêu gia, nhà giàu có trong trấn hầu như đều đặt làm gia cụ ở tiệm họ.”
Tần Miễn lộ ra biểu cảm khó xử “Diêu gia à, mấy ngày trước ta và một hoả kế trong tiệm họ nói chuyện không vui vẻ mấy. Ngoại trừ Diêu gia thì sao?”
Hỏa kế không thèm nghĩ ngợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568787/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.