Chương trước
Chương sau
Lôi Thiết không so đo tâm nhãn với hắn “Gỗ sam. Chất gỗ mềm, đường vân thẳng, dễ gia công, chịu ăn mòn.”
Tần Miễn nghĩ nghĩ “Làm hai chiếc đi, một chiếc hàng mẫu, một chiếc để dành xài”
“Ừ.”
Tần Miễn đang muốn nói chuyện, bị túm lại.
“Coi chừng đâm chân.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hắn cúi đầu nhìn, trên đất có lác đác mấy quả trông như con nhím, vỏ có gai bọc lấy hạt nâu tròn. Hai mắt hắn sáng rỡ “Đây là…”
Lôi Thiết giải thích: “Quả đâm, đi lại trên núi phải chú ý trên đầu.”
Quả đâm? Đây rõ ràng là hạt dẻ! Tần Miễn kích động suýt thốt ra luôn.
“Thứ này gọi là quả đâm?” Hắn thử hỏi “Có thể ăn không?” Ánh mắt Lôi Thiết nhìn hắn có chút phức tạp, trầm mặc một lát mới nói: “Không thể ăn. Phía trước có cây táo dại.”
Tần Miễn mấp máy môi, trong mắt hàm chứa bất đắc dĩ. Hoá ra Lôi Thiết cho rằng hắn thèm ăn. Hắn tiện tay bẽ gãy hai nhánh cây, cúi người gắp một ‘quả đâm’ lên quan sát hồi lâu, vô cùng khẳng định nó chính là hạt dẻ.
Hắn rút tay mình ra khỏi tay Lôi Thiết, nhanh chóng nhặt hạt dẻ vào trong sọt “Mau tới hỗ trợ. Đây là thứ tốt!”
“Không thể ăn.” Lôi Thiết nhíu mày, trong ngực dâng trào cảm giác đau lòng.
“Có thể ăn, tin tưởng ta!” Tần Miễn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn y.
Lôi Thiết giữ chặt hắn “Khi về hãy nhặt.”
“Đúng.” Tần Miễn kịp phản ứng, đổ mấy quả đâm trong sọt ra một chỗ.
Tay hắn lại rơi vào tay Lôi Thiết. Đại khái vì là lần thứ hai, sự mất tự nhiên đã giảm phân nữa.
Hai con gà rừng từ bụi cỏ rậm rạp chui ra, chú ý thấy bọn họ, muốn lén trốn đi. Lôi Thiết buông tay Tần Miễn, bắn hai mũi tên. Hai con gà rừng ngay cả cơ hội rên một tiếng cũng không có, lập tức tắt thở.
Tần Miễn giơ ngón cái khen ngợi Lôi Thiết, chạy đến nhặt gà rừng.
Tìm một gốc cây sam to cỡ bắp đùi, Lôi Thiết bảo Tần Miễn đứng qua một bên, dùng cưa cưa. Tần Miễn ngồi đợi nhàm chán bèn đi dạo lanh quanh.
“Tức phụ, chớ đi quá xa.” Lôi Thiết không quay đầu lại cũng biết hắn đang làm gì.
“Biết.”
Tần Miễn may mắn tìm thấy vài cây sơn tra, trên cây treo đầy quả sơn tra đỏ rực. Hắn hái một cành lớn, rất nhanh hái được non nửa sọt.
Lôi Thiết bớt thì giờ nhìn hắn một cái, đối với biểu hiện hưng phấn hai mắt toả sáng của hắn có chút khó hiểu, nhưng không hỏi, im lìm cưa cây.
Sau khi cây sam bị cưa đổ, y cưa một đoạn cao cỡ nửa người ở khúc trên, thoải mái khiêng đi, “Đi hái táo.”
Lôi Thiết quen thuộc dẫn Tần Miễn đi tới trước một cây táo dại. Hình dạng cây táo thô to, cao bằng một người lớn nhưng quả trên cây chỉ to hơn bóng tennis một chút, màu hồng nhạt, trông rất mê người. Tần Miễn hái một quả xoa xoa lên quần áo, cắn một ngụm, khá là kinh hỉ “Trái này không lớn nhưng vị ngon ghê, chua chua ngọt ngọt.”
Lôi Thiết buông gỗ sam, chọn quả lớn hái.
Hơn hai mươi trái, Tần Miễn mới dừng tay, hái quá nhiều hắn cũng không vác nổi.
Trở lại chỗ cây hạt dẻ, Tần Miễn đập vỡ xác vỏ, nhặt không ít hạt dẻ, lấp đầy cả sọt, hai bả vai bị siết khó chịu, hắn lại không nỡ ném đi chút nào.
Lôi Thiết không nói hai lời, tiếp nhận sọt đeo lên lưng.
Tần Miễn sờ sờ mũi “Có cần đổ ra một ít không?”
“Không cần. Đi.”
Tần Miễn ngoan ngoãn đi theo, hâm mộ nhìn dáng người cao lớn cường tráng của Lôi Thiết, khi nào hắn mới lớn được như vậy?
Về nhà, tiểu Hổ ngoan ngoãn ngồi dưới bóng cây, bên cạnh có một trường côn không biết ở đâu ra.
“Lôi thúc thúc. Tần ca ca.”
“Khụ khụ –” Tần Miễn bị nước miếng của mình làm sặc. Sao nghe vào tai giống như ‘Tình ca ca’ vậy?
Lôi Thiết cứng ngắc nói: “Gọi hắn Tần thúc thúc.”
“À.” Tiểu Hổ gật đầu.
Tần Miễn cầm hai quả táo đưa cho nó “Lát nữa chúng ta mới đi trấn trên. Ngươi tới sân phơi lúa chơi trước đi, lúc chúng ta gọi, ngươi lại đến giúp chúng ta trông thóc.”
“Được.” Tiểu Hổ cười cong mắt, cầm hai quả táo vọt đi nhanh như chớp.
Lôi Thiết cầm các loại công cụ ra, ngồi ở cửa, chiếu theo bản vẽ làm máy cán mì.
Tần Miễn đổ các thứ trong sọt ra một chỗ tối, xử lý hai con gà rừng sạch sẽ, làm chút áo bột(1) chuẩn bị, kế đó rửa hai quả táo ra ngồi cạnh Lôi Thiết vừa xem vừa hướng dẫn.
Nhìn Lôi Thiết thành thạo lột vỏ gỗ sam, không giống như người học nghề, niềm tin đối với máy làm mì tăng thêm vài phần. Khuôn lỗ hổng là khó khăn nhất, cần đục từng lỗ một. Lôi Thiết rất kiên nhẫn, không nóng không vội.
“Ở thân máy này tạc thêm một chỗ lõm, để lắp khuôn vào hai bên hơi méo để tháo gỡ được…… Đúng… Nơi này mài cho láng… Cán cần trơn thẳng cam đoan tay cầm có thể vuông góc khi dùng lực…”
Không đến nửa canh giờ, máy cán mì đầu tiên ra đời.
Tần Miễn vuốt ve thân máy bóng loáng, tán thưởng không thôi “Đây là máy cắt mì đầu tiên, chúng ta để lại nhà mình dùng.”
Lôi Thiết gật đầu, cũng thực vừa lòng với tay nghề bản thân.
“Chúng ta thử xem.” Tần Miễn có chút kích động chạy vào phòng bếp, trước dùng rửa sạch trong ngoài máy cán mì một lần, rồi dùng giá tam giác kê vững máy cán mì, đặt vào trong chậu, cho áo bột vào thân máy.
Lôi Thiết cầm tay cầm, dùng lực ấn xuống dưới, sợi mì dài mảnh tức thì chui ra từ lỗ hổng phía dưới, rơi vào chậu.
Tần Miễn cười to nói: “Thành công.”
Trong mắt Lôi Thiết cũng xẹt qua ý cười, tiếp tục ấn tay cầm.
Tần Miễn cầm một sợi mì lên, cười nói:“Giữa trưa ăn mì đi.”
Lôi Thiết tự nhiên không có ý kiến, làm chiếc máy cán mì thứ hai.
Dùng xong bữa trưa, hai người đến sân phơi lúa gọi Tiểu Hổ qua nhà, mang theo máy cán mì và một cục bột lên trấn trên.
-Hết chương 25-
Chú giải:
(1) Áo bột: Cục bột mì đã được cán mỏng
Chủ nhà muốn nói: Theo tui máy cán mì này không giống máy cán mì inox hiện đại đâu, vì tay không quay tròn mà chỉ ấn xuống được, nó giống cái bơm tay mà bề ngang rộng hơn í. Chắc không đủ thiết bị, chỉ có chất liệu gỗ nên em thụ nghĩ cách đơn giản nhất
———
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.