“Lý chính thúc quá khen.” Tần Miễn nhìn thoáng qua ruộng lúa nhà lý chính, khen “Thúc không hổ là người làm ruộng lão luyện, nhìn bông lúa căng tròn chắc nịch, năm nay nhất định bội thu.” Kỳ thật lời này là nghĩ một đằng nói một nẻo, lúa nước này kém hơn lúa hắn thấy kiếp trước.
“Ha ha ha…” Lý chính cười ha hả, trong lòng cũng hiểu Tần Miễn là lựa lời hay để nói, nhưng lời hay phác thực, người nghe trong lòng thoải mái “Đâu có đâu có, nhà các ngươi cũng không tồi.”
Tần Miễn khiêm tốn hai câu, rồi không cùng lý chính nói gì nữa, cái gọi “thượng cản đích bất thị mãi mại(1)” cũng là chân lý trong kết giao với người trên cơ, nói lời hay quá mức sẽ có vẻ dối trá.
Lôi Thiết ăn bánh thịt hành thái, chờ họ nói xong mới hỏi: “Ngươi ăn chưa?”
Tần Miễn nói: “Chưa. Ta về đây, giữa trưa lại đưa cơm cho huynh.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đưa đến sân phơi lúa.” Lôi Thiết thoáng thấy Lôi Hướng Nhân sải bước về phía này, nhét rổ vào trong lòng Tần Miễn “Trở về.”
Tần Miễn cũng nhìn thấy Lôi Hướng Nhân, cầm rổ rồi đi ngay. Hắn không có hảo cảm với Lôi Hướng Nhân, có thể không tiếp xúc với gã thì sẽ không tiếp xúc, Lôi Thiết là đại ca ruột của Lôi Hướng Nhân, phải uỷ khuất y đối phó rồi.
Đi vài bước, hắn quay đầu nở nụ cười đồng cảm với Lôi Thiết.
Lôi Thiết không hiểu, khẽ nâng cằm với hắn. Tần Miễn đoán là y muốn giục mình đi mau, cười cười, bước chân nhanh hơn, thảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568782/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.