Tần Miễn rửa bát xong, sắp xếp vật dụng về đúng chỗ, ra khỏi phòng bếp thì thấy Lôi Thiết ngồi trên bàn một tay chống trán, đầu rũ xuống, hai mắt nhắm lại, mùi rượu trên người theo gió tản ra.
Hắn cầm thanh muối ra ngoài nhà, ngồi xổm xuống đất, vừa súc miệng vừa cảm thụ tĩnh lặng xung quanh, trong lòng bình thản. Chuyển ra ngoài là một khởi đầu tốt.
Kế đó hắn vào phòng lấy quần áo sạch sẽ, lại đổ nước ấm vào thùng tắm. Không có phòng tắm, đành phải nhấc thùng tắm ra ngoài, cởi quần áo đi vào, thoải mái tới rên rỉ ra tiếng, vừa nãy hắn lén cho ít nước linh tuyền vào nên giờ ngâm mình đặc biệt dễ chịu, nỗi vất vả cuốc bộ cả buổi không đáng nhắc tới nữa.
Lôi Thiết mở mắt ra, nghe tiếng nước bên ngoài, hai mắt mông lung, không biết đang nghĩ gì.
Tắm rửa xong, Tần Miễn toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, lười biếng duỗi lưng, nước trên người văng tứ tung, “Ta đi ngủ trước. Trong nồi còn nước ấm đó, chắc là đủ cho huynh dùng.” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Ừ. Hôm nay đi ngang qua ruộng lúa, lúa nước có thể gặt rồi.” Lôi Thiết.
Thấy Lôi Thiết vẫn còn rất tỉnh táo, Tần Miễn nói ra suy nghĩ của mình “Ta cảm thấy nên mua đất nền trước, vậy là có thể vây ra một khối đất gần đó để trồng rau, nếu không hai tháng sau chúng ta phải mất tiền mua rau củ”
Lôi Thiết đang chuẩn bị đi vào bếp, xoay người “Sáng mai liền đi.”
Tần Miễn không hỏi y tính mua đất ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568781/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.