Thời điểm gà gáy lần đầu tiên, Lôi Thiết liền mở mắt. Ánh sáng mỏng manh, làn gió hiu hiu bên ngoài cùng nhau chen vào gian nhà cỏ từ các khe hở, y tỉnh táo rất nhanh, cúi đầu nhìn thứ ấm áp trong lòng. Thiếu niên co mình nằm ngủ say sưa. Hẳn là nửa đêm cảm thấy lạnh vô thức chen vào lòng y, đầu vùi dưới nách phải y.
Y rút cánh tay ra, chỉnh lại chăn cho thiếu niên, lặng yên không một tiếng động mặc quần áo tử tế, ra sân múc một gáo nước giếng lạnh rửa mặt rồi trở lại gian nhà cỏ vác con mồi đã xử lý trên lưng, mang theo cung tên, xuất phát giữa tia nắng ban mai mông lung. Nơi này cách trấn trên không gần, phải xuyên qua một ngọn núi lại đi bộ thêm nửa giờ. Sớm xuất phát thì có thể kịp thời gian mở hàng, đó là lúc náo nhiệt nhất, người phụ trách mua đồ nhà có tiền cũng chọn ra ngoài vào lúc này, y có thể bán được con mồi nhanh hơn.
Đi không bao xa, vài người trong thôn cũng đi họp chợ từ những hướng khác đi tới, đều gánh đòn gánh, gánh đòn đều bị đè nặng đến uốn cong.
“Thiết tử.” Một người trong đó chính là Trương Đại Xuyên.
“Trương ca.” Lôi Thiết chào hỏi, không nói nhiều hơn một chữ. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Đại Xuyên biết tính y, không để ý, cười gật đầu.
Một hán tử chừng ba mươi đến cạnh Lôi Thiết “Thiết tử, cuộc sống tân hôn thế nào? Tiểu tức phụ ôm có thoải mái không?”
“Đại Sơn!” Trương Đại Xuyên khẽ biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568772/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.