Chương trước
Chương sau
Hai người cũng không đốt đèn, lò mò lên giường.
Tần Miễn vuốt tấm chăn rách vừa cũ vừa cứng trên người, tâm trạng lại vô cùng thoải mái — rất nhanh sẽ được ở riêng. So với phân gia, chút uỷ khuất này không tính là gì.
“Đúng rồi, sau khi phân gia chúng ta ở đâu?” Tần Miễn bỗng nhớ tới vấn đề quan trọng nhất, hỏi nhỏ.
Lôi Thiết trong bóng đêm im một lúc, nói “Tiền trong tay chỉ đủ đắp căn nhà tranh.”
Tần Miễn không để tâm, cười một tiếng “Chỉ cần có thể chuyển ra ngoài, ở sơn động cũng được.” Chỉ cần rời khỏi đây, hắn sẽ có cách kiếm tiền. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết hồi lâu không nói chuyện, không biết có phải ngủ rồi không.
Tần Miễn lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, giằng co chừng nửa giờ, ngồi dậy.
“Đi đâu?”
Giọng nói của Lôi Thiết thình lình vang lên. Tần Miễn hoảng sợ, may mà hắn không tùy tiện lấy thức ăn từ trong không gian ra, sờ bụng thở dài “Đói bụng.” Đang trong tuổi dậy thì, một chân gà một miếng trứng rán sao đủ no? Cơm chiều dù còn thừa cũng bị Đỗ thị khoá trong tủ bát, chìa khóa chỉ bà ấy có.
Người bên cạnh lay hoa lay hoay, Lôi Thiết cũng đứng dậy theo. Ánh trăng lớn từ ngoài chiếu vào, nguyên lai Lôi Thiết khe khẽ đẩy cửa ra.
“Đi.” Lôi Thiết nhẹ giọng nói.
“Đi đâu?” Tần Miễn buồn bực, bò xuống giường mang giày.
Lôi Thiết mở cửa sân, chờ Tần Miễn ra mới nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ánh trăng soi xuống mặt đất trông như một hồ nước yên ả. Hạ tuần tháng Chín, buổi tối khá lạnh nhưng không khiến người thấy rét, gió đêm thổi vào mặt rất khoan khoái.
Lôi Thiết cầm cổ tay Tần Miễn, Tần Miễn tránh không được đành để y dắt đi. Mặt đất gồ ghề, không cẩn thận liền giẫm phải ổ gà, Lôi Thiết kéo hắn cũng tốt.
Càng đi về trước, Tần Miễn càng nghi hoặc. Cứ đi nữa là ra khỏi thôn rồi. Đến sân phơi lúa, Lôi Thiết dừng bước trước ụ cỏ khô cao ngang một người, thò tay móc móc trên đỉnh ụ cỏ, lấy ra ba quả trứng gà.
Tần Miễn ngạc nhiên nhìn y. Không ngờ người như y cũng sẽ ăn trộm trứng gà nhà khác.
Lôi Thiết như nhìn ra suy nghĩ của hắn, “Gà hoang.”
Tần Miễn nghĩ, cũng đúng. Gà nhà sao có thể chạy tới đây đẻ trứng.
“Chờ chút.” Lôi Thiết nhét ba quả trứng vào tay hắn.
Tần Miễn nhìn bóng dáng y dần đi xa, cho đến khi không còn thấy nữa. Bốn phía tĩnh lặng vô thanh, trống trải không người, chỉ có bóng râm cỏ khô dưới ánh trăng, gió mát lạnh thổi từ phía sau làm hắn hơi sởn tóc gáy, chà xát hai tay, hắn bị hành động Lôi Thiết làm cảm động, đồng thời cũng thương cảm y sinh ra trong một gia đình như vậy. Hành động Đỗ thị khóa tủ bát không phải chỉ vì phòng y, mà cũng phòng Triệu thị, Tiền thị ăn vụng. Vốn là người một nhà, lại làm đến mức này sao có thể không khiến người thấy buồn cười cùng bi ai?
Không qua bao lâu, Lôi Thiết ôm một bó củi quay lại, tay phải còn cầm hai trái bắp non chẳng biết lấy ở đâu. Y dùng đá nhóm một đống lửa, đặt trứng gà vào đống lửa, lại xuyên hai trái bắp vào cành trúc hơ trên lửa nướng.
Dưới ánh lửa lấp loé, khuôn mặt nam nhân này càng trầm tĩnh hơn ban ngày, dù đang ngồi, sống lưng y vẫn thẳng như thế, vững vàng đáng tin cậy như thế.
Ngọn lửa liếm láp bắp ngô, qua một chốc Lôi Thiết lại trở cành trúc một lần. Tần Miễn ngáp một cái, kề đầu lên gối, lúc ngửi thấy mùi bắp nướng mới ngồi thẳng dậy. Lôi Thiết đưa hai trái bắp qua, hắn chỉ lấy một trái.
“Huynh cũng ăn đi.” Hắn cắn một miệng đầy bắp, vừa mềm vừa thơm, đáy mắt đầy vui vẻ, ngẩng đầu cười với Lôi Thiết, khen ngợi không tiếc lời “Thơm ghê. Tài nấu nướng của huynh không tệ nha, không khét tí nào.” Lúc Lôi Thiết đi săn giữa trưa không về ăn cơm, cần tự mình giải quyết, tay nghề phỏng chừng luyện ra từ đó.
Lôi Thiết không nói chuyện, vẻ mặt không biểu cảm, nhưng đường nét căng cứng gương mặt rõ ràng nhu hòa vài phần, nhặt một cây gậy lên đào trứng gà trong đống lửa ra.
Cho dù sau này Tần Miễn và Lôi Thiết đã bên nhau rất nhiều năm, nhưng mỗi lần nhớ lại một màn đêm nay, Tần Miễn vẫn cảm thấy ấm lòng.
“Huynh tính chừng nào nói ra chuyện phân gia? Không phải ta muốn hối thúc, hỏi để chuẩn bị tâm lý trước thôi.”
Lôi Thiết không có ăn bắp “Đêm mai ngũ đệ về nhà, hôm sau nghỉ ngơi một ngày. Khi đó hãy nhắc.”
Tần Miễn gật gật đầu. Hắn biết Lôi Thiết là người có chủ kiến, việc phân gia nên nói thế nào y cũng nắm chắc, không cần hắn nhiều lời. Huống hồ hắn cảm thấy mình là một người ngoài, không nên nhúng tay.
Lôi Thiết moi trứng gà ra, đặt ở hướng gió để hạ nhiệt.
Tần Miễn cắn hết trái bắp, sờ sờ trứng gà, không nóng, cầm lên bóc vỏ, ăn sạch ba quả, bụng no căng.
Lúc này Lôi Thiết mới ăn bắp nướng trong tay.
Tim bắp ném xa vào trong ruộng lúa cao đến gối.
“Ở đây sẽ để lại dấu vết.” Tần Miễn chỉ vào đống lửa đã tàn.
Lôi Thiết “Lúc này không cần dùng đến sân phơi lúa.” Ý chính là mấy ngày nay sẽ không bị người khác phát hiện. Kỳ thật dù bị phát hiện cũng không sao, cùng lắm khiến người suy đoán một phen, nghiêm trọng thì có người nhàn ngôn toái ngữ(1).
“Đi thôi.” Để tỏ lòng cảm tạ Lôi Thiết, Tần Miễn xoay người ôm bó củi còn thừa.
Lôi Thiết nhanh hơn hắn một bước, nhặt mấy cây củi lên, ra hiệu hắn đuổi kịp.
Đi ngang qua đống củi trong nhà thì thuận tay bỏ củi dư vào. Hai người trở về nhà cỏ.
Trong sân yên lặng không một tiếng động. Họ ra ngoài không kinh động đến bất cứ ai.
Dạ dày được thỏa mãn, cơn buồn ngủ ập cũng đến, Tần Miễn nằm trên giường chốc lát sau liền ngủ, nửa đêm mơ mơ màng màng thấy lạnh, theo bản năng dịch về phía nguồn nhiệt bên cạnh, ngủ no say.
-Hết chương 10-
Chú giải:
(1) Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói linh *** không căn cứ
——–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.