Hai người cũng không đốt đèn, lò mò lên giường.
Tần Miễn vuốt tấm chăn rách vừa cũ vừa cứng trên người, tâm trạng lại vô cùng thoải mái — rất nhanh sẽ được ở riêng. So với phân gia, chút uỷ khuất này không tính là gì.
“Đúng rồi, sau khi phân gia chúng ta ở đâu?” Tần Miễn bỗng nhớ tới vấn đề quan trọng nhất, hỏi nhỏ.
Lôi Thiết trong bóng đêm im một lúc, nói “Tiền trong tay chỉ đủ đắp căn nhà tranh.”
Tần Miễn không để tâm, cười một tiếng “Chỉ cần có thể chuyển ra ngoài, ở sơn động cũng được.” Chỉ cần rời khỏi đây, hắn sẽ có cách kiếm tiền. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Lôi Thiết hồi lâu không nói chuyện, không biết có phải ngủ rồi không.
Tần Miễn lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, giằng co chừng nửa giờ, ngồi dậy.
“Đi đâu?”
Giọng nói của Lôi Thiết thình lình vang lên. Tần Miễn hoảng sợ, may mà hắn không tùy tiện lấy thức ăn từ trong không gian ra, sờ bụng thở dài “Đói bụng.” Đang trong tuổi dậy thì, một chân gà một miếng trứng rán sao đủ no? Cơm chiều dù còn thừa cũng bị Đỗ thị khoá trong tủ bát, chìa khóa chỉ bà ấy có.
Người bên cạnh lay hoa lay hoay, Lôi Thiết cũng đứng dậy theo. Ánh trăng lớn từ ngoài chiếu vào, nguyên lai Lôi Thiết khe khẽ đẩy cửa ra.
“Đi.” Lôi Thiết nhẹ giọng nói.
“Đi đâu?” Tần Miễn buồn bực, bò xuống giường mang giày.
Lôi Thiết mở cửa sân, chờ Tần Miễn ra mới nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ánh trăng soi xuống mặt đất trông như một hồ nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-mien-vi-ky-nam/1568771/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.