Có lẽ do tương đối an tâm, Giang Tiều cảm tưởng vừa ngủ được một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mặt trời đã cao quá đỉnh đầu, trên giường cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Vội vội vàng vàng đứng dậy, chợt nhận ra trong phòng một mảnh tĩnh lặng, không có lấy nửa bóng người.
Chính lúc đang không biết phải làm gì thì thấy Cát Nhĩ cười tít mắt đứng ở cửa, tay xách làn. Tay kia cầm một trái gì đó nho nhỏ tròn quay như trái dừa, chắc là loại hoa quả nào đó…
“A mỗ của Y Ân bảo ta đem tới, hắn bình thường ở một mình luôn ăn thịt nướng, trong nhà hẳn không có tồn lương” Nói xong thả cái làn lên bàn, rồi trở người nhanh chóng đi ra.
Nhìn hắn hành sự vội vã, Giang Tiều cũng không tiện gọi hắn lại hỏi chuyện.
Mấy tấm bánh ngô vàng óng nhàn nhạt thơm mùi sữa với một chén canh hầm đầy thịt, tuy chỉ là hai món giản đơn nhưng lại mang theo thập phần trọng lượng.
Bánh thơm mềm hết ý cùng canh thịt ăn đến khi miệng đầy dầu mỡ, Giang Tiều cảm thấy vô cùng hài lòng …
Phụ mẫu của Y Ân rốt cuộc là kiểu người như thế nào đây? Nhi tử dẫn một thú nhân ngoại tộc về, vậy mà đến lúc này vẫn chưa lộ diện, lại còn đưa thức ăn sang?
Tiện tay đem chén bát xuống trù phòng tẩy rửa, ánh mắt vô tình lướt qua mặt bàn đã phủ một tầng bụi mỏng, hắn nhịn không được lau chùi sạch sẽ. Nhìn đi nhìn lại đám nồi với muỗng, chỉ có số ít mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-ky-su-tieu-thu-nhan-nhat-gan-tim-cong/1580029/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.