“Ngươi mau trở về đi, đàn sói này càng ngày càng hoành hành rồi, giữa ban ngày ban mặt còn dám bén bảng đến chân núi.” – thôn trưởng còn chưa dứt lời, Trần Tĩnh đã giống như một cơn gió biến mất khỏi mắt ông. “Đứa nhỏ này đi nhanh như vậy sợ là hán tử và hài tử trong nhà gặp chuyện không may rồi, đúng là một ca nhi tốt. Đáng tiếc lại đi chọn một người đàn ông không yêu thương mình. Được rồi, được rồi, chúng ta lại tiếp tục thương lượng tỉ mỉ một chút.” – thôn trưởng quay sang nói với trưởng thôn của hai thôn bên cạnh và người của nha môn vừa cười vừa nói. Trần Tĩnh vừa chạy về đến nhà liền nhìn thấy có mấy con sói vây quanh nhà mình ở trước sân đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Trần Tĩnh bọn chúng liền cụp đuôi chạy mất. Đại khái, sói đối với những thứ có thể uy hiếp mình rất mẫn cảm. “Oa… oa…” – Hai tiểu ca nhi bị tiếng sói tru dọa sợ khóc ầm lên, Dương Dật phải ôm một đứa trong lòng dỗ, Tiểu Bảo cũng chầm chậm đung đưa cái nôi của đứa kia. “A mỗ, ngươi cuối cùng đã về, vừa rồi tiếng sói tru rất lớn, đệ đệ đang ngủ tự nhiên khóc lớn lên, Tiểu Bảo thực sự rất sợ.” – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Trần Tĩnh trở về lập tức bỏ quên luôn đệ đệ trong nôi, nhào vào lòng y. “A Tĩnh, phải làm sao bây giờ? Vừa rồi ta nghe thấy mấy con sói đó lại đến đẩy cửa nhà chúng ta. Đêm nay chúng không định tấn công vào đây đó chứ?” – Dương Dật lo lắng hỏi. “Đừng sợ, không có việc gì đâu, chúng vào không được, mà một thân võ nghệ của ta cũng không phải là chỉ luyện để đó đâu.” – Trần Tĩnh buông Tiểu Bảo ra, ôm lấy Quân Hạo ở trong nôi vẫn còn đang khóc. Trần Tĩnh ôm lấy tiểu ca nhi đi vào trong tủ lấy một khối kẹo mạch nha đưa cho Tiểu Bảo, đứa nhỏ này chỉ cần có ăn thì dù là sói hay hổ nó cũng có thể quên sạch. Có lẽ là do Trần Tĩnh đã trở về, cả hai tiểu ca nhi đều được người lớn ôm vào trong lòng cho nên rất nhanh nín khóc. “Hai người các ngươi lại ở trong phòng nướng khoai ăn sao? Cả phòng đều là mùi khoai nướng.” – Trần Tĩnh nhìn thấy trong giỏ trúc có mấy cái vỏ khoai lập tức buồn cười nói. “Là cha muốn ăn. Tiểu Bảo chỉ ăn có một củ thôi.” – tiểu gia hỏa mắt chớp chớp nhìn Trần Tĩnh nói. “Tổng cộng chỉ nướng có hai củ, mỗi người được một củ.” – Dương Dật vạch trần Tiểu Bảo đang cố cáo trạng với Trần Tĩnh, ý muốn nói, Tiểu Bảo ngươi không thể bán đứng một mình ta được đâu, việc này hai người chúng ta cùng làm thì phải cùng chịu. “Được rồi, hai người các ngươi cẩn thận một chút, đừng để lửa lan ra là được. Tiểu Bảo, phải nhớ là nếu như không có cha ở cùng thì tuyệt đối không được nướng một mình, biết chưa?” – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nháy nháy cặp mắt to tròn của mình, nhu thuận gật đầu. Nó vừa làm chuyện xấu, nghe lời một chút mới không bị mắng, mới không bị thu mất đồ ăn ngon. Tiểu Bảo tuy còn bé, nhưng mấy chuyện này cũng tinh ranh vô cùng. Trần Tĩnh thấy Dương Dật đã ngủ say, lại một lần nữa lấy tay dán vào lưng hắn, mãi đến khi toàn thân Dương Dật trở nên ấm áp dễ chịu mới buông ra. Lúc này, y đè góc chăn lại cho chặt rồi mới rời giường. Người trong lòng y vừa mới bị buông ra ôm ấp lập tức nhíu mày. Đêm nay y phải đem cái đám sói không an phận kia giải quyết hết, bọn chúng nhất định là ngửi được mùi của sói con trên người y, hoặc cũng có thể là lần theo mùi con sói mà y giết mò tới. Trần Tĩnh thân pháp như quỷ mị vô thanh vô tức tiến đến gần hang động của đàn sói. Y cẩn thận không để chúng tỉnh dậy, nhẹ nhàng tiến đến gần giết chết từng con, mỗi một con bị y đánh chưa kịp kêu lên tiếng nào đã từ trong mộng chết đi. Sau khi giết chết hơn mười con sói, Trần Tĩnh đánh gãy chân một con sói cái, bởi vì lang vương không ở trong động cho nên y muốn dùng con sói cái này để dụ nó trở về. Y biết đàn sói này có khoảng chừng hai mươi con lớn, chỉ cần sói cái phát ra âm thanh cầu cứu, bọn chúng nhất định sẽ cấp tốc trở về, đến lúc đó có thể diệt gọn một mẻ. Trước khi trời sáng, Trần Tĩnh đem toàn bộ lũ sói trở về giết sạch, sau đó y ở một chỗ trũng đánh ra một cái hố chôn chúng xuống, như vậy sẽ không ai biết sói đều đã bị giết chết. Cho dù hôm nay mấy con sói này không đến trước sân nhà y phá cửa thì Trần Tĩnh cũng sẽ đi giệt sạch. Mấy người thợ săn trên thị trấn phái tới kia có thể giết được bao nhiêu con cơ chứ, về sau này gặp nạn cũng chỉ là người trong thôn này mà thôi, còn không bằng y tự xử lý, nếu không để bầy sói bị phân tán thì sẽ không dễ dàng diệt được. Những con sói kia đối với việc phục kích con mồi rất thông thạo, ngay cả y cũng không thể đảm bảo mình có thể giữ an toàn cho toàn bộ người trong nhà, cho nên tiêu diệt đàn sói là việc nhất định phải làm. Trên người dính đầy máu của lang vương, Trần Tĩnh ngửi ngửi một chút lập tức nhíu mày, y phải đi tắm sạch mới được. Nhảy ùm vào dòng nước lạnh buốt, Trần Tĩnh lặn một hơi thật sâu, mãi một lúc lâu sau mới từ trong nước thò đầu lên. Cảm thấy mùi máu tươi trên người đã nhạt đi nhiều, y bèn vận nội lực làm khô y phục trên người rồi cấp tốc chạy về nhà cho kịp hừng đông. Trần Tĩnh vừa mới đi đến bên giường thì nhìn thấy Dương Dật híp mắt ngồi ở đó, y giật mình kêu lên một tiếng cho rằng hắn đã phát hiện việc mình ban đêm lẻn ra ngoài. “A Tĩnh, ngươi đi mao xí sao lại lâu như vậy? Mau nhân lúc bọn Tiểu Bảo còn chưa có tỉnh đến ngủ thêm một lát.” – Dương Dật nhìn Trần Tĩnh một lúc, sau đó ngoan ngoãn dịch vào trong, lôi Trần Tĩnh đến bên mình. Trần Tĩnh buông tay Dương Dật ra, cởi áo khoác nằm vào trong chăn, hắn lập tức ngoan ngoãn chui vào lòng y khiến Trần Tĩnh cười không ra tiếng, cái người này căn bản là chưa có tỉnh, chắc là ngủ mơ mà thôi. Thợ săn trên thị trấn và trong thôn tổ chức thành đoàn đi lên núi tìm kiếm suốt ba ngày cũng không thấy bòng một con sói nào, rút cuộc sau năm sáu ngày, người lớn trong thôn đã từ bỏ lệnh cấm ra khỏi nhà cho hài tử, buổi trưa bọn nhỏ có thể đi ra ngoài hít thở không khí. “Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!” – Ngoài sân vang lên tiếng gọi của Tráng Tráng. Bởi vì cũng sắp qua năm mới, cho nên Trần Tĩnh cũng không bắt Tiểu Bảo suốt ngày ru rú trong nhà nữa. Lễ mừng năm mới năm nào bọn nhỏ cũng được sắm cho quần áo, giày dép mới cho nên rất thích chạy ra ngoài chơi, năm nay thời tiết lại đặc biệt tốt, tuyết rơi cũng chỉ hơi lún giày một chút mà thôi, vì vậy cho nên bọn nhỏ chơi bên ngoài cũng rất dễ dàng. “Tráng Tráng, sao hôm nay ngươi lại đến muộn vậy? Mau qua đây xem này, cha ta làm cho ta một cái chong chóng, chúng nó quay rất nhanh, qua đây, cho ngươi một khối kẹo này.” – Tiểu Bảo giơ lên một cái chong chóng dùng thanh trúc và giấy dầu làm thành cao hứng chạy ra ngoài, nó đem một khối hạch đào ngào đường dúi vào trong tay Tráng Tráng. “Đừng có chạy xa đấy!” – Dương Dật gọi với theo Tiểu Bảo đang chạy ra ngoài. “Dương thúc thúc, ta dẫn Tiểu Bảo đến nhà ta chơi nhé!” – Tráng Tráng hô lớn xin phép Dương Dật. “Dương Dật, ngươi cứ yên tâm đi, hài tử để ta trông cho, trước buổi trưa sẽ dẫn Tiểu Bảo về.” – một ca nhi nhìn có chút nhu nhược xuất hiện ở cửa ra vào nói, Dương Dật nhìn ra đó chính là ca nhi nhà ca ca Trần Nghĩa, Tô Kỳ. “Tiểu tử kia hiện tại có người để chơi, ngay cả đệ đệ cũng quên mất.” – Dương Dật nói. “Khó có được năm nay lễ mừng năm mới thời tiết lại tốt như vậy, cho nên cứ để nó vui vẻ một chút đi. Kể tử khi hai tiểu ca nhi ra đời nó cũng chưa từng chơi đùa cùng với bạn bè rồi.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Trần Tĩnh hiện tại đang nhào bột, y muốn làm một ít bánh quai chèo, đây là thứ mà chỉ ở thượng kinh mới có, từ sau khi khôi phục trí nhớ y đã muốn làm thứ này cho Tiểu Bảo và Dương Dật ăn. Đợi đến khi bột mì lên men tốt là có thể làm, hiện tại phải đem đậu phộng và hạt dưa lột vỏ trước, hạch đào cũng phải tách vỏ sau đó trộn vào cùng với bột mì, hương vị nhất định rất ngon. Đợi đến khi làm xong bánh quai chèo xong thì cũng sắp đến trưa, Trần Tĩnh định sẽ đi đón Tiểu Bảo về. “Mau bịt tai vào đi, ta châm lửa đây” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật và Tiểu Bảo đang đứng trong sân, qua đêm nay sẽ là năm mới rồi. “Đùng đùng đùng” – thanh âm của pháo vang lên vang dội khiến Dương Dật thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật không ngờ ở thế giới này tiếng pháo nổ cũng có thể to như vậy, so với kiếp trước cũng chẳng kém là bao. Nhớ tới kiếp trước, mỗi lần đến năm mới lại được ngắm pháo hoa muôn sắc muôn màu, bây giờ đổi lại là tiếng pháo nổ đùng đùng dưới đất, cảm giác cũng rất đặc biệt. “Được rồi, về nhà thôi! Tuyết lại bắt đầu rơi, con gà này chắc cũng đã chín rồi đấy.” – Trần Tĩnh đem tuyết đắp lên đống lửa để dập tắt, trong tay cầm lấy con gà rừng hai ngày trước bắt được được Dương Dật dùng đất bao bên ngoài đem vùi vào lửa, nghe hắn nói cái này gọi là gà ăn mày gì đó, chẳng biết là có thể ăn được không. Đêm giao thừa, thức ăn trong nhà vô cùng phong phú, có cá, có gà, có thịt, canh rong biển, một mâm tôm lớn, còn có cả một bàn thịt hươu. Thịt hươu là do lúc Trần Tĩnh đi bắt gà rừng bắt được. Con hươu này là một con hươu đực, lúc Trần Tĩnh nhìn thấy nó thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, y đang muốn đi tìm một con về cho Dương Dật bồi bổ thì nó dẫn xác đến. Tiểu tử Dương Dật này kể từ sau khi mất trí nhớ làm được một lần, giống như là thực tủy biết vị, mỗi đêm đều muốn tới một lần mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ. Lộc tiên (aka trym hươu) đã sớm nấu thành canh cho Dương Dật ăn, máu hươu thì đổ vào bình rượu nho, mỗi sáng sớm Trần Tĩnh sẽ dùng huyết này nấu canh trứng gà cho hắn, cho nên mấy ngày nay sắc mặt Dương Dật mới khá trở lại. Vài hôm trước, vừa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của hắn, Trần Tĩnh đã bị giật mình không nhỏ cho nên cũng không chiều theo ý hắn nữa, có điều y vẫn hướng hắn cam đoan, chỉ cần sức khỏe tốt lên thì mọi việc đều để hắn quyết định. “Tiểu Bảo, cái này ăn ngon này.” – Dương Dật lấy một miếng thịt cá gắp vào trong chén Tiểu Bảo, đêm nay cả nhà bọn hắn ngồi ở trong phòng ăn cơm. Hai tiểu ca nhi Quân An, Quân Hạo bởi vì quá nhỏ, cho nên chỉ có thể mở to mắt nhìn ba người ngồi ăn cả bàn mỹ thực, đúng là có lộc nhìn mà không có phúc hưởng. Sau tất niên, tuyết bắt đầu rơi lớn, cả đêm rơi rất nhiều khiến cho cảnh vật bị bao trùm bởi một màu trắng xóa, mùa đông coi như bây giờ mới chính thức bắt đầu. Bởi vì bên ngoài hiện tại quá lạnh, Tiểu Bảo cũng chẳng có hứng thú chạy ra ngoài chơi, cho nên nó ngoan ngoãn ở trong nhà chơi đùa với hai đệ đệ. Hai tiểu ca nhi tính ra cũng đã sinh được hơn năm mươi ngày, nhìn cũng rất mập mạp, hiện tại trong phòng đốt lò vô cùng ấm áp, hai tiểu gia hỏa vểnh vểnh miệng, thỉnh thoảng trong miệng phát ra vài tiếng ân a ân a, Dương Dật nghĩ, chắc cũng chỉ có hai đứa nhỏ này biết là chúng đang nói gì mà thôi. Đảo mắt một cái tiểu ca nhi đã hơn ba tháng tuổi, cả hai đứa nó đều được đeo vòng đeo chân bằng bạc, trong phòng tuy ấm áp nhưng vẫn phải mặc khá nhiều quần áo cho chúng. Có điều, dù như vậy cũng không thể ngăn tiếng vang đinh đinh đang đang phát ra từ vòng bạc ở chân hai đứa mỗi khi chúng đá loạn lên. Hơn thế nữa, mỗi khi vòng kêu lên, cả hai tiểu ca nhi sẽ cong miệng cười rộ lên, có khi còn phát ra cả tiếng ha ha. Tần Huy sau khi trở lại thì lập tức chạy đến nha môn, ở đó có thể lấy được đăng ký bán trang viên, lật xem bảng đăng ký nhưng chẳng kiếm được nơi nào ưng ý. Tổng cộng số trang viên đăng ký bán ở đầu mùa xuân này gồm có ba chỗ, một nơi ở cách thị trấn không xa, là một cái trang viên khoảng mười mẫu đất, giá bán hơn năm trăm lượng bạc. Một chỗ thì rất lớn, khoảng ba mươi mẫu đất, giá cả lại không cao lắm, có thể cân nhắc đến. Còn có một chỗ Tần Huy cảm thấy rất không tồi, có điều giá lại hơi cao, cần hơn tám trăm lượng, nhưng mà nơi này rộng hơn hai mươi mẫu, lại cách thị trấn rất gần. Trước khi đến Trần gia thôn hắn có đi xem qua một chút, tiểu viện bên trong cũng không tệ lắm, có điều tám trăm lượng có vẻ hơi đắt. Nếu như cái trang viên này khoảng năm trăm lượng, hắn nhất định sẽ giúp bọn Dương Dật đặt cọc luôn, hiện tại giá cả cao như vậy, Tần Huy nghĩ trước tiên cứ tìm Dương Dật và Trần Tĩnh thương lượng một chút đã. “A Tĩnh, chúng ta có thể bắt đầu tìm mua trang viên được rồi, đợi đến khi tìm được chúng ta còn phải chuyển qua đó trồng nho. Chỉ có như vậy trong hai năm tới nhà chúng ta mới có nho để hái ủ rượu.” – Dương Dật nói với Trần Tĩnh. Tuy mùa xuân còn chưa có tới, nhưng mà cũng sẽ rất nhanh thôi. Hiện tại hắn đã cảm thấy trời đã ấm lên rất nhiều rồi, nếu như làm không nhanh một chút thì lại phải chờ đến sang năm mới có thể gieo trồng. “Ta biết rồi. Hai ngày trước đi lên thị trấn, ta đã đến nha môn xem thử xem có nơi nào đăng ký bán không, kết quả tìm được một chỗ cũng khá, nhưng mà giá cả lại có chút cao. Hay là chúng ta cứ đợi một thời gian nữa xem có tìm được được nơi nào tốt hơn không. Nếu như ba tháng sau không tìm được thì mua chỗ kia cũng không muộn.” – Trần Tĩnh nói. Y biết Dương Dật muốn nhanh chóng trồng được nho đến mức nào, ngay cả cái tên quả chua hắn cũng chán ghét không muốn gọi mà đổi thành nho gọi cho hay hơn. “Ngân lượng nhà chúng ta không đủ, ta hiện tại có ba trăm năm mươi lượng, cộng thêm số tiền lần trước tần đại ca đưa tổng cộng là bốn trăm. A Tĩnh, ngươi có … có tiền riêng hay không?” – Dương Dật ôm lấy Trần Tĩnh, dán sát mặt lại hỏi. “Trong tay ta khoảng chừng có hơn năm mươi lượng, cộng lại cũng chưa đủ tám trăm, nếu chênh lệch giá cả quá lơn thì bọn họ sẽ không chịu bán đâu.” – Trần Tĩnh xoay người tránh cái ôm của Dương Dật. Cả mùa đông năm nay Dương Dật cũng béo hơn được một ít, cũng cao lên chút chút, bây giờ đứng cũng đã đến chóp mũi y. “Vậy chúng ta đành tìm xem có nơi nào khác muốn bán trang viên hay không thôi.” – Dương Dật dùng lưỡi liếm liếm khóe miệng Trần Tĩnh. Lộc cộc lộc cộc… thời điểm hai người đang nói chuyện thì bên ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa. Chẳng cần đoán cũng biết nhất định là Tần Huy đến. Người đến thôn này cũng chỉ có một mình hắn mới có ngựa cưỡi mà thôi, cho nên ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa chứ. “Tần đại ca, ngươi trở lại rồi, Tiểu Bảo không biết là đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi đâu.” – Dương Dật mở cửa sân cười nói với Tần Huy đang cột ngựa. “Đúng là không uổng công yêu thương nó. Các ngươi đã xem bản đăng ký bán đất ở nha môn chưa? Nếu như thiếu ngân lượng Tần đại ca sẽ giúp các ngươi một ít.” – Tần Huy vừa đi vào sân đã nói. “Tần thúc thúc!!!” – Tiểu Bảo vừa nghe thấy tiếng của Tần Huy thì lập tức hai chân ngắn ngủn chạy ra. “Tiểu Bảo có nhớ Tần thúc thúc không? Thúc thúc ngày nào cũng nhớ Tiểu Bảo đấy, không biết là Tiểu Bảo có mập ra không, có cao lên không. Thúc phải ôm Tiểu Bảo một cái mới được.” – Tần Huy ôm lấy Tiểu Bảo vừa cười vừa nói, lấy tay xoa xoa đầu nó. Tiểu tử này đúng là khắc tinh của hắn mà. “Ta cũng rất nhớ Tần thúc thúc, ngày nào cũng nhớ.” – tiểu gia hỏa vừa nói xong lập tức hôn cái bẹp lên mặt Tần Huy, mới vừa hôn hai cái đã khiến mặt Tần Huy dính đầy nước miếng. “Ta muốn đợi khoảng ba tháng nữa xem thế nào, nếu không tìm được chỗ nào phù hợp thì sẽ mua cái trang viên tám trăm lượng kia, đến lúc đó phải nhờ Tần đại ca hỗ trợ rồi.” – Trần Tĩnh nói. “Không vấn đề gì, các ngươi nếu thấy được thì cứ nói với ta một tiếng. Ta cũng sẽ để ý xem còn nơi nào bán nữa không.” – Tần Huy vừa cười vừa nói. Tần Huy sau khi trở về bắt đầu lưu ý xem có nơi nào muốn bán trang viên hay không, nếu may mắn có thể tìm được một nơi giá cả tốt một chút là được rồi. Chẳng những thế, hắn còn đi tìm chủ bán cái trang viên tám trăm lượng kia hỏi thử, người kia nói nếu thấp hơn bảy trăm năm mươi lượng thì không cần bàn lại nữa. “Này, các ngươi có nghe chuyện gì hay chưa? Toàn bộ tài sản của Đường gia đều bị người ta lấy hết rồi. Bọn hắn cũng thật thê thảm, gia chủ vừa mới chết quản gia đã đem toàn bộ tiền bạc trong nhà cuỗm đi hết.” – Một vị khách trong quán rượu nói. “Nghe nói, hiện giờ bọn họ chi tiêu cái gì cũng phải tính toán chi li, mà những nhà trước kia cùng làm ăn với họ cũng đến đòi nợ. Hiện tại Đường gia thiếu gia cũng đang phải rao bán trang viên để lo liệu.” – Một vị khách khác cũng chen vào. Tần Huy vừa nghe đã biết đây nhất định là nói đến Đường gia trong thành, trang viên của Đường gia cũng giống y như cái trang viên mà bọn họ muốn mua kia. Nghĩ đến đó Tần Huy lập tức đứng ngồi không yên, hắn nhất định phải đến trang viên của Đường gia xem thử, chỗ đó cách thị trấn cũng chẳng xa bao nhiêu. Ra khỏi trấn, cưỡi ngựa khoảng nửa khắc, Tần Huy liền đến được Đường gia trang viên. Trang viên của Đường gia rất lớn, bên ngoài tường vây chỉnh tề, nếu như giá cả phù hợp thì để bọn Dương Dật chuyển đến đây cũng không tệ, cách này nơi này không xa lại còn có cả một quả núi rất cao nữa. “Cốc cốc cốc, có ai không?” – Tần Huy gõ cửa. Đường gia đúng thật là đã xảy ra chuyện rồi, nếu không một cái trang viên lớn như vậy sao lại không có ai cơ chứ. “Đến đây.” – Lão quản gia của Đường gia run run rẩy rẩy mở cửa. “Ngài đến xem trang viên sao?” – Lão quản gia dò hỏi. “Đúng vậy, nếu như giá cả phù hợp ta sẽ mua.” – Tần Huy nói với lão nhân gia. “Trang viên của chúng ta có khoảng hai mươi mẫu, bên trong còn có một con suối, nước suối quanh năm chảy không ngừng, nếu ngài thật sự muốn mua thì đến gặp thiếu chủ của chúng ta nói chuyện.” – Lão quản gia vừa nói vừa dẫn Tần Huy đến gặp thiếu chủ của ông. “Thiếu gia, có người đến xem trang viên của chúng ta.” – lão quản gia nói. “Không bán, không bán, ta đã nói là hai trăm lượng sẽ không bán mà.” – một ca nhi trông vẫn còn nhỏ tuổi hét lớn với quản gia. Những ngày này y rất bất an, cũng chịu không ít khủng hoảng, đúng là dậu đổ bìm leo, cha y vừa mới qua đời thì quản gia trong nhà đã đem toàn bộ tiền trong nhà trộm đi hết. Không những thế, những thúc thúc bá bá trước kia đối với y rất tốt cũng nhân cơ hội cháy nhà đi hôi của. Bọn họ biết rõ y rất cần liền, lập tức ép giá trang viên xuống. Tuy rằng nhà cửa trong trang viên nhà y không được tốt, nhưng dù gì cũng đáng giá khoảng bốn năm trăm lượng. Thiếu niên cương ngạch kia nhìn thấy không phải là mấy người lúc trước, sắc mặt mới tốt hơn một chút. “Chúng ta có thể bàn bạc một chút không? Trang viên nhà ngươi muốn bán khoảng bao nhiêu?” – Tần Huy ho một tiếng nói. “Năm trăm lượng, giá liền định như thế, nếu như ngươi muốn thì đến mua.” – Đường thiếu gia nói. “Năm trăm lượng sao. Được rồi, để ta trở về thương lượng một chút, có gì chúng ta bàn bạc sau.” – Tần Huy cảm thấy khá là ưng ý với cái trang viên này, tuy rằng một số nhà cửa cần phải tu sửa lại một chút, có điều hắn cảm thấy vẫn có khoảng ba gian nhà khá tốt, gia đình Trần Tĩnh cũng không đông, cũng chẳng cần phải ở nhiều như vậy. Về phần những tiểu viện cần tu sửa kia thì sau này sửa lại làm phòng cho hạ nhân cũng được, chỉ cần thay đổi mái ngói, dọn dẹp cỏ lại là ổn rồi. Hiện tại Tần Huy muốn đến tìm Dương Dật và Trần Tĩnh để bàn bạc, chỉ cần bọn họ đồng ý cái là coi như xong. Mua nơi này rồi, sau này hắn có muốn đến chơi cũng tiện hơn là đến Trần gia thôn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]