“Trần Tĩnh, để ta xem xem, trong bụng ngươi thực sự là còn một đứa nữa sao?” – Trầm Thanh nói xong đem tay đặt lên bụng Trần Tĩnh, quả nhiên thấy bên trong vẫn còn một khối cứng cứng. Sau khi sinh xong đáng lý ra bụng phải mềm mới đúng, tuyệt đối không thể có một khối cứng như thế này được. Huống chi, vừa rồi khi ông đặt tay lên bụng y, còn bị tiểu gia hỏa không khách khí đạp cho một cước.
“Thật sự vẫn còn một đứa nữa. Tĩnh ca nhi, mau mau dùng sức đem hài tử này sinh ra, đây đúng là song sinh thai rồi.” – Trầm Thanh vừa cười vừa nói.
Y gật gật đầu, bởi vì đã sớm mệt mỏi đến nỗi nói không thành lời, cổ họng cũng không còn phát ra tiếng được nữa, chỉ cần mở miệng nói chuyện thì yết hầu lập tức đau nhói.
Ước chừng qua khoảng một khắc (=15’),trong phòng lại lần nữa truyền đến tiếng khóc vang dội của hài tử. Hơn nữa tiểu tử này không có nghe lời như ca ca, cứ một mực oa oa khóc lớn làm đứa bên cạnh bị đánh thức cũng khóc theo, hai đứa nhỏ cứ thay nhau khóc, vì thế trong phòng náo nhiệt hẳn lên.
Dương Dật đem nước ấm tiến vào phòng, Trầm Thanh lưu loát tắm rửa cho hài tử, dùng tã quấn lại, đặt nó nằm cạnh ca ca. Ông chỉ mới đung đưa nôi một chút, hai đứa nhỏ rất nhanh lại an tĩnhlại.
“Trần Tĩnh, sắc mặt của ngươi sao lại tái nhợt như vậy? Trầm a mỗ, Trần Tĩnh làm sao rồi?” – Dương Dật thấy Trần Tĩnh sắc mặt không tốt liền hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-gia-huu-hien-the-nha-co-vo-ngoan/1457471/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.