Cuối cùng, Lương Tuyên vẫn là đem ba thỏi bạc vụn kia đưa cho đám Nghiêm Thu, nói là xem như phí ăn ở. Hắn cũng không dám lấy ra ngân phiếu, cả nhà đồ đệ này, toàn là dân quê, thật sợ sẽ dọa đến bọn hắn.
Buổi tối, một nhà Thạch Chiêu Phúc lại đến đây ăn cơm chùa.
Thạch Chiêu Phúc thấy Lương Tuyên, cũng rất muốn bái hắn làm sư phụ.
“Anh của ngươi đã đủ ngốc, ngươi ngu hơn, không nhận.” Lương Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt không biểu tình nói lời đả kích người.
Thạch Chiêu Phúc bị đả kích, ăn cơm cũng ỉu xìu xìu.
Tâm tình Thạch Hoài Sơn cũng không tốt bao nhiêu, hắn ngốc như vậy sao?
Sau khi ăn xong, Nghiêm Thu rửa sạch chút sơn tra cho mọi người làm trái cây ăn tiêu cơm. Đây là sơn tra mọc hoang trên núi, vị rất thuần, trong vị chua còn mang theo chút ngọt. Ăn trực tiếp, hoặc ngâm nước uống, đều vô cùng ngon.
A cha Lý Tố không cho Lý Tố ăn, “Ngươi đang muốn có hài tử ni, đừng ăn cái này, thứ này làm lưu thông máu.”
Nghiêm Thu cũng nói: “Đúng a, Tố ca nhi ngươi vẫn là đừng ăn. Cẩn thận một chút chắc chắn không sai.”
Lý Tố nhìn sơn tra đỏ au au, nuốt nuốt nước miếng, cố gắng nhịn không ăn.
Không ai chú ý Lương Tuyên vươn tay giữa chừng cũng rụt trở về, không được tự nhiên sờ sờ bụng của mình.
“Sư phụ, lần này trở về, không đi nữa?” Thạch Hoài Sơn cắn một miếng sơn tra, chua đến nhắm mắt.
Lương Tuyên dừng một chút mới nói: “Ân.”
Thạch Hoài Sơn rất cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-di-the-ho-khau/1576034/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.