“A cha, buổi tối chúng ta trực tiếp đến nhà đổi cho Hoài Sơn ca đi, Hoài Sơn ca hào phóng như vậy sẽ không tính toán đâu.”
Đều là do tề quân của hắn không tốt, trước đó vài ngày còn trộm trốn đi, nhất định sẽ không muốn sống cùng Hoài Sơn ca. Thạch Liễu lại không khỏi nghĩ đến, nếu là không tìm thấy y, nói không chừng Hoài Sơn ca có thể kết hôn với mình đâu.
“Ừ được rồi, chúng ta về nhà trước. Cơm nước xong lại đến nhà Thạch Hoài Sơn.” A cha Thạch Liễu nói.
Nghiêm Thu một đường trở về, vừa đi vừa tức. Y không phải là người hẹp hòi, nếu họ thực sự khó khăn, không có gì để ăn cơm thì cho bọn họ một chút cũng không sao. Nhưng lại cảm thấy Thạch Hoài Sơn tiêu tiền như rác, bị người ta lợi dụng! Còn cho rằng Thạch Hoài Sơn săn thú dễ dàng vậy sao? Rừng thiêng nước độc bao nhiêu nguy hiểm không nói, thời tiết khắc nghiệt, tội này ai chịu?
Thạch Hoài Sơn ở trong thôn là hộ độc thân, có nhiều chuyện không thể làm một mình nên mới đổi thịt cho người trong thôn. Giá này so với trong thành đã rẻ một nửa. Ngay cả như vậy mà vẫn còn tiếp tục muốn lợi dụng, thật không biết xấu hổ!
Đại Thành a cha ở bên cạnh nói: “Trong thôn có hai gia đình như vậy, thích làm việc không biết xấu hổ! Thân thế của hai ngươi lại đơn bạc, không nên đắc tội quá. Nhưng mà chuyện đổi thịt cũng không thể để cho bọn họ chiếm được tiện nghi. Những người đó được đà sẽ càng lấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-di-the-ho-khau/1575967/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.