Chương trước
Chương sau
Hiệu suất làm việc của Phương Hằng rất mau, hai người mới vừa định ra kế hoạch, ngày kế nàng đã thả tin tức này ra ngoài.
Mỗi một hội đấu giá đều sẽ có bán đấu giá Võ Vương Đan, tin tức hư hư thật thật, khiến người không biết nên suy tính thế nào, ngay cả tin tức truyền ra từ đâu cũng hoàn toàn mờ sương.
Có người tin là thật, cũng có người khịt mũi coi thường. Nhưng có câu tục ngữ thế nào nhỉ, có đôi khi lời nói dối nói thật nhiều lần, dần dần cũng sẽ biến thành sự thật, càng miễn bàn, chuyện này thật sự là tin tức chính xác.
Nửa tháng sau, Liên Châu thành kế bên Vân Châu, tuyên bố với mọi người sẽ bán đấu giá một viên Võ Vương Đan.
Lần này, có không ít người đều kích động lên, hội đấu giá đã đứng ra chứng thực rồi, lời đồn đãi hình như không phải giả, trừ phi thực sự có Võ Vương Đan. Nếu không, hội đấu giá tuyệt đối sẽ không nói dối.
Liên Châu nháy mắt liền náo nhiệt hẳn lên, biến thành nơi các đại cao thủ tụ tập, ngay cả người hoàng thất cũng tiến đến tham gia hội đấu giá Võ Vương Đan. Không phải vì hoàng thất thiếu khuyết Võ Vương Đan, mà là vì hoàng thất không muốn Võ Vương Đan bị lưu lạc bên ngoài.
Chỉ tiếc, người hoàng thất có nằm mơ cũng không nghĩ tới, hội đấu giá ở Liên Châu còn chưa cử hành mà các hội đấu giá ở Vân Châu, Thanh Châu, bao gồm cả Hoành Châu ở Khánh quốc, Duyện Châu ở Triệu quốc, Nghi Châu ở Hàn quốc đều đã sôi nổi cử hành. Thứ được coi trọng nhất trong hội đấu giá tất nhiên là Võ Vương Đan rồi. nhưng không chỉ Võ Vương Đan mà những đan dược khác cũng được bán ra như măng mọc sau mưa.
Ban đầu còn có người tưởng đây là ai tung tin vịt, dù sao, thứ hiếm thấy như Võ Vương Đan, đột nhiên toát ra nhiều như vậy, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy khó có thể tin được. Nhưng mà, ngay vào lúc này, trong một tiểu thành tầm thường ở Khánh quốc, đột nhiên tuôn ra tin tức có người tấn giai Võ Vương.
Nghe nói, thiên kiếp ngày đó vô cùng chấn động, lôi vân cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, không trung như bị xé ra một cái khe. Tấn giai Võ Vương không phải việc nhỏ, tin tức này được lan truyền ra ngoài nhanh như gió, thậm chí tên của vị Võ Vương mới tấn chức cũng được mọi người truyền có bài bản hẳn hoi.
Bao gồm cả động tĩnh khi trước Tạ Uẩn tấn giai* cũng bị người lấy ra bàn tán, chuyện về Võ Vương Đan được lan truyền ngày càng kì diệu.
( Đây là khi Tạ Uẩn vừa từ bí cảnh ra, cùng tấn giai với Tần Tùy gây ra động tĩnh rất lớn nên không ai nghĩ đó là Võ Sư tấn giai lên Võ Tướng mà đều nghĩ rằng có lẽ là một vị Võ Tướng nào đó tấn giai lên Võ Vương.)
Toàn bộ cửu tinh Võ Tướng có tu vi bị trì trệ không tiến đều kích động hẳn lên, trong lòng bọn họ đều có một khao khát, nhất định phải lấy cho bằng được Võ Vương Đan.
Trước đây, khi Võ Tướng tấn giai Võ Vương, chỉ có hai con đường tử. Thứ nhất, tham gia tranh cử hoàng thất, chỉ những người còn sống mới có tư cách được hoàng thất trợ giúp tấn giai lên Võ Vương.
Trong điều kiện này, đã từng có nhiều vô số kể cửu tinh Võ Tướng chết đi, nếu không, người có thân phận như Địch Thành Long, sao lại trở thành sứ giả hoàng thất.
Thứ hai, tự dựa vào cơ duyên, dựa vào chính nỗ lực của mình để đột phá lá chắn kia, nhưng mà, biện pháp tấn giai này so với biện pháp trước đó lại càng khó khăn hơn gấp mấy lần. Ít nhất thì khi tham gia cuộc tuyển chọn của hoàng thất, chỉ cần thành công sống sót, chắc chắn đều có thể tấn giai Võ Vương. Nhưng còn dựa vào chính bản thân mình nỗ lực đột phá, thì còn lâu mới được. Đây là một quá trình vô cùng dài dòng, cần phải có đủ cơ duyên, thiên phú, vận khí, thiếu một thứ cũng không được. Đại đa số người đi con đường thứ hai đều không thể đột phá.
Võ Vương Đan xuất hiện, như mở ra cánh cửa lớn dẫn bọn họ đến một con đường mới, võ giả rất chấp nhất với chuyện tu luyện, lúc này đừng nói là hoàng thất tới đây, cho dù có là Thiên Vương lão tử đến cản trở, bọn họ cũng sẽ liều mạng chém giết. Ngăn trở đường đi của người khác, khác gì chặt đứt con đường phía trước của họ, đấy đã được tính là thâm cừu đại hận rồi có được không.
Hoàng thất không thể ngăn cản được Võ Vương Đan bị tuồn ra ngoài.
Phương Hằng bán ra Võ Vương Đan, không cần linh thạch, không cần bảo vật, chỉ cần các loại đan dược cổ quái hiếm lạ.
Phong trào Võ Vương Đan vừa hết nóng sốt, rất nhanh lại đến phong trào thứ hai, các loại đan dược cuồn cuộn tản mạn ra ngoài không dứt, tản ra khắp các địa phương ở khắp đại lục Hằng Võ, người hoàng thất cơ hồ không có cách ngăn cản nổi.
" Tra, tra cho ta..."
" Không tốt rồi, Lam Châu lại bán đấu giá Võ Vương Đan..."
" Cẩn thận tra cho ta, nhiều đan dược như vậy, chắc chắn phải có xuất xứ."
" Tiền Châu cũng đang bán đấu giá Võ Vương Đan."
" Người bán rất cẩn thận, ít nhất cũng là cao thủ Võ Vương, người chúng ta phái đi không đuổi theo kịp, mặt khác..."
Chuyện này đúng là một đống bế tắc, người bán không hề có mục đích, cho dù hoàng thất có phân tán toàn bộ cao thủ ra ngoài, vẫn không có khả năng tìm được tung tích của người bán. Thủ đoạn của người bán rất cao minh, tung lời đồn ra khắp nơi, chỉ cần hội đấu giá có thể chuẩn bị được những thứ hắn yêu cầu sẽ lập tức tiến hành giao dịch, căn bản không hề đợi bán đấu giá kết thúc.
Hành động như vậy giống như muốn nhiễu loạn, căn bản không phải phải vì bán đấu giá.
Người thượng vị mắt lóe ra hung quang, dữ tợn nói: " Ta biết mấy tên này sẽ không chịu ngừng nghỉ mà."
" Bất quá..." Có người chần chờ nói: " Những nơi Võ Vương Đan xuất hiện, có người từng năm lần phát hiện ra bóng dáng của Lý Nhược Hư, đáng giận tiểu tử kia rất giảo hoạt, lại để hắn trốn thoát mất rồi. Hơn nữa, nghe nói hắn đã tấn giai thất tinh Võ Tướng."
" Lý Nhược Hư..."
" Ta chỉ biết một điều, chắc chắn không thể để cho cái đám kia đảo loạn cái nồi thịt này được."
Đối thoại tương tự đều đang diễn ra ở các hoàng thất khác, đại lục Hằng Võ giống như là tài sản riêng của bọn họ, bây giờ nhân loại được nuôi dưỡng trong tài sản riêng lại muốn tạo phản, trong lòng bọn họ sao có thể không giận cho được.
Hoặc là nói, đại lục Hằng Võ chính là tài sản riêng của hoàng thất, nhân loại trong mắt hoàng thất mà nói, có lẽ cũng như linh thú được nuôi dưỡng trong Linh Thú Viên mà thôi. Hữu dụng thì lấy ra dùng, vô dụng thì giết bỏ.
Hiện giờ, một đám sơn dương đợi làm thịt đột nhiên trở nên mạnh mẽ, muốn vượt khỏi tầm khống chế của bọn họ, hoàng thất kiên quyết sẽ không để cho chuyện này tiếp tục xảy ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, người mua Võ Vương Đan đều không ít lần gặp phải cảnh bị kiếp sát ( bị cướp đoạt chém giết).
Bất quá, cho dù có kiếp sát cũng không hề có tác dụng, hội đấu giá chú trọng riêng tư, Võ Vương Đan quý giá như vậy, phần lớn đều được bán đấu giá nặc danh. Người mà hoàng thất kiếp sát cũng chỉ là một ít người vô ý tiết lộ hành tung mà thôi.
Kiếp sát như vậy không gây ra tác dụng kinh sợ gì cả, dù sao, giết người đoạt bảo cũng là chuyện quá mức thường thấy.
Hoàng thất không thể ngăn cản được tình thế phát triển.
Võ Vương Đan tạo thành một phong trào rất lớn, kèm theo đó cũng có không ít cao thủ sử dụng Võ Tướng Đan, Địa Linh Đan, Thiên Linh Đan, Phá Chướng Đan để đột phá bình cảnh.
Cục diện như vậy, hoàng thất không thể làm được gì, trừ phi....
Lý Nhược Hư vô cùng tức giận, trong lòng hận chết đám hoàng thất ở mấy quốc gia. Trong thời gian gần đây, cơ hồ hắn mỗi ngày đều phải đào vong, cứ mỗi khi đến một chỗ là lại có không ít người truy tung.
Nếu không phải hắn ở trong bí cảnh đạt được một kiện chí bảo có thể di chuyển, chỉ sợ là hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
" Hư ca ca, thực xin lỗi..." Công chúa Mộng Dao lã chã chực khóc.
Lý Nhược Hư quay đầu lại, bấc đắc dĩ cười nói: " Ngoan, đừng khóc, không liên quan gì đến muội, khóc sẽ không xinh đẹp nữa, trong lòng ta chỉ thấy cảm kích muội chứ không hề oán trách."
Mộng Dao nín khóc mỉm cười: " Cảm ơn huynh, Hư ca ca, được quen biết huynh thật là tốt."
Lý Nhược Hư đau lòng nói: " Là ta liên lụy muội." Tiểu công chúa từng được nuông chiều từ bé lại cùng hắn một đường đào vong, gương mặt nhỏ nhắn mỹ lệ đã hao gầy đi không ít.
Mộng Dao vội nói: " Đều do người xấu sai, Hư ca ca không cần tự trách, người bán dược thật là đáng giận, chúng ta đi đến nơi nào là Võ Vương Đan bán ra nơi đó, đúng là phiền chết người, làm hại chúng ta bị tiết lộ hành tung."
Lý Nhược Hư bật cười: " Này chắc chỉ là trùng hợp, có trách thì trách vận khí chúng ta không tốt, Võ Vương Đan được bán ra toàn châu ở các quốc gia, cũng không biết là ai, là thể làm ra bút tích lớn như vậy. Kỳ thật, nếu không nhờ có Võ Vương Đan dời đi tầm mắt của hoàng thất, chúng ta cũng sẽ không thuận lợi trốn chạy."
Mộng Dao bĩu môi, bất mãn nói: " Trước đó chúng ta đã thuận lợi trốn đi rồi, hiện giờ là do Võ Vương Đan gây ra phiền toái. Đúng thật là, mỗi lần đều gặp phải bọn họ."
Lý Nhược Hư cũng rất bất đắc dĩ, nhưng hắn biết đây chỉ là trùng hợp mà thôi, một tiểu nhân vật như vậy, ai lại lấy Võ Vương Đan ra để gài bẫy hắn, chỉ có thể trách vận khí của hắn quá kém mà thôi.
Nói thật, khi Võ Vương Đan xuất hiện, trong lòng Lý Nhược Hư vô cùng cao hứng, hắn đã từng ở trong bí cảnh, nhìn trộm được một góc đại lục, lúc ấy liền biết được âm mưu của hoàng thất. Chỉ tiếc, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không thể làm đến nơi đến chốn, sao có thể đảm đương nổi vai anh hùng. Bằng không, lúc trước hắn cũng sẽ không bị người ép buộc đến hoàng thành, may mắn hắn nhân họa đắc phúc, thuận lợi trốn đi được.
Hiện giờ, có người bán Võ Vương Đan ra khắp nơi, Lý Nhược Hư ẩn ẩn có chút suy đoán, mục đích của người sau màn có lẽ cũng như hắn. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn bất giác dâng lên một chút kính ý đối với người phía sau màn.
Nhưng mà, Lý Nhược Hư không biết rằng, sở dĩ hắn gặp phải cảnh đuổi giết như vậy, đúng là do chủ ý của người phía sau màn.
Xuất xứ của Võ Vương Đan dù sao cũng phải có người gánh tội thay, Tạ Uẩn trước tiên liền lựa chọn Lý Nhược Hư, gia hỏa này vận khí phải nói là quá tốt, dựa theo định luật vai chính, Tạ Uẩn cho rằng người này chính là một con gián đập hoài không chết, rất thích hợp để bưng cái nồi này.
Trong lòng đám người Phương Hằng rất khó hiểu nhưng cũng thấy đó chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần thiết phải so đó tính toán, bọn họ vẫn dựa theo lời phân phó của Tạ Uẩn mà làm việc. Ngay sau đó, tầm mắt của mọi người cuối cùng cũng được mở rộng cái gì gọi là vận khí, vận khí của Lý Nhược Hư quả thực sắp nghịch thiên luôn rồi.
Mặc kệ hắn gặp phải bao nhiêu đuổi giết, mặc kệ hắn đã từng trọng thương bao nhiêu lần, cuối cùng hắn vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, tu vi thì cứ tăng cao dần.
Mọi người đều phải cúi đầu bội phục, ánh mắt của Tạ Uẩn thật là độc.
Tạ Uẩn từ đó về sau bắt đầu tin tưởng vào số mệnh, đại lục Hằng Võ chỉ là một tiểu thế giới, tương lai sau này còn có rất nhiều nơi chờ hắn đến thăm dò.
Trong lòng Đoạn Chính Hào vô cùng kinh ngạc tán thán, nhớ trước đây hắn tấn giai Võ Vương rất là khó khăn, Lý Nhược Hư lại ở dưới mí mắt của mắt của hắn mà chân chính trưởng thành, ngắn ngủi không quá một năm, lý nhược hư từ Võ Hồn tấn giai lên thất tinh Võ Tướng, đúng là nghe rợn cả người.
Đoạn Chính Hào chính là Võ Vương do Phương Hằng mời đến, giao dịch tất nhiên là một viên Võ Hoàng Đan. Nếu không, chỉ dựa vào bản lĩnh của phủ Phương hầu thôi thì mọi chuyện không thể làm đến trót lọt như vậy được.
Kỳ thật, Phương Hằng cũng không nghĩ tới, Đoạn Chính Hào sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy. Trước đó nàng chỉ nghĩ, Đoạn Chính Hào kháng lại mệnh lệnh của hoàng thất, bọn họ có lẽ sẽ mượn sức được một chút. Bởi vậy, nàng mới ôm thái độ thử một lần xem sao đến cầu kiến, ai ngờ Đoạn Chính Hào không chút do dự, leo lên chung thuyền với bọn họ luôn.
Sợ là hoàng thất sẽ tức điên mất thôi, chỉ tiếc, hoàng thất hiện giờ đang bận đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian để ý đến bọn họ. Mấy hôm trước Đoạn Chính Hào còn tuyên bố bế quan, vậy mà mấy hôm sau đã thoải mái hào phóng đi đến phủ Phương hầu làm khách, tỏ rõ mình đối với hoàng thất chính là bằng mặt mà không bằng lòng đấy thì sao.
Đoạn Chính Hào làm Võ Vương nên cũng biết được rất nhiều bí mật của đại lục này, hoàng thất càng xui xẻo, trong lòng hắn càng thích thú.
Võ Vương ở lại đại lục Hằng Võ phần lớn đều không muốn đi đến thượng giới, tình nguyện để bản thân được tự do còn hơn phải khom lưng uốn gối, trở thành nô lệ mặc người sai phái. Hiện giờ có cơ hội khiến hoàng thất thêm phiền, lại không cần phải gánh phiền toái, còn có một nhân vật nơi đầu sóng ngọn gió gánh tội thay, đã vậy còn có Võ Hoàng Đan mà mình luôn tha thiết ước mơ, giao dịch này đúng là lời mà không lỗ. Trong lòng Đoạn Chính Hào chỉ có vui sướng mà thôi.
Sau khi Tạ Uẩn luyện chế ra một đống lớn đan dược, cũng không dám tiếp tục nhàn rỗi, tốc độ tấn giai của Lý Nhược Hư khiến hắn cảm thấy rất áp lực, liền vội vàng tuyên bố bế quan. Lần này hắn tính dùng hạt Tố Thủy Tịnh Liên.
Cảnh Nhiên sau khi hạ sinh hài tử xong, cũng nhanh chóng tuyên bố bế quan, lúc mang thai, thai nhi hấp thu năng lượng quá nhiều, y không tiện tấn giai, lúc này tất nhiên cũng không cam lòng lạc hậu rồi.
Tiện đó, Tạ Uẩn cũng đưa cho Phương Hằng và Tạ Tranh mỗi người một viên gien đan, còn cho thêm hai hạt Tố Thủy Tịnh Liên, hắn cần phải mau chóng làm cho bọn họ tăng tu vi thật nhanh. Nếu không, làm đương gia đương nhiệm của Phủ phương hầu, tu vi của ngũ ca và ngũ tẩu quá thấp, tương lai sợ là sẽ không gánh chịu nổi tràng diện này mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.