Một đêm nọ chừng một tháng sau, bụng dưới Cảnh Nhiên đột nhiên trướng đau, thai nhi trong bụng y đã chờ không kịp mà muốn đến cõi đời này.
Thời khắc mặt trời vừa lên, Cảnh Nhiên đã hạ sinh ra hài tử thứ ba cho Tạ Uẩn.
" Chúc mừng công tử." Đỗ Thần ôm một đứa bé, mặt đầy tươi cười bước ra khỏi phòng sinh, cười nói: " Cảnh công tử sinh được một tiểu tử béo tròn, nặng khoảng chín cân (3kg)."
" Tốt, tốt lắm..." Tạ Uẩn mừng như điên, ánh mắt như nhìn trân bảo nhìn chằm chằm đứa bé, quả nhiên rất béo. So với Tạ Bác chỉ nhỏ như con mèo con lúc trước, tiểu tử béo này rất khỏe mạnh.
" Chúc mừng thất đệ." Phương Hằng chắp tay chúc mừng.
Tạ Uẩn cười không khép miệng được: " Cùng vui, cùng vui, hai người cũng nỗ lực chút."
Phương Hằng trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ nỗ lực.
Tạ Tranh thì xấu hổ không thôi, loại chuyện thế này sao có thể bàn tán công khai như vậy. Kỳ thật, trong lòng hắn càng thêm lo lắng, năng lực của mình không bằng thê tử sẽ bị người khác chê cười.
" Đệ đệ..."
Tạ Bác tò mò duỗi cổ qua, muốn thấy rõ bộ dáng của đứa bé.
" Đệ đệ thật đáng yêu." Vẻ mặt Tạ Thù rất vui sướng.
Tạ Uẩn mỉm cười, lòng tràn đầy vui mừng nhìn chăm chú vào đứa nhỏ, nói: " Ôm vào phòng đi, đừng để nó bị cảm lạnh."
Đỗ Thần cười gật đầu, thật lòng khen: " Làn da của tiểu thiếu gia trắng nõn nà, mềm mềm nộn nộn, ta chưa từng thấy đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-chi-boi-thuc-su/1604413/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.