Trải qua một hồi đấu tranh, Bộc Dương Tuyên Mộ dù tâm không cam tình không nguyện vẫn phải đi tới Tĩnh Tâm điện.
Đi tới tiền thính, đúng lúc thấy Tạ Đông Quân đang mang Bộc Dương Ứng Khế đi ra từ trong phòng.
– Tham kiến vương gia!
Tạ Đông Quân thấy Bộc Dương Tuyên Mộ tới chơi liền nhanh chóng hướng hắn quỳ thỉnh an. Tuy nhiều lần Bộc Dương Tuyên Mộ nói không cần làm như vậy nhưng vì khoảng cách địa vị buộc Tạ Đông Quân không thể thiếu lễ tiết hay coi thường.
Thấy Tạ Đông Quân quỳ thỉnh an, Bộc Dương Ứng Khế ở một bên cũng quỳ theo. Hành động này mới thực sự khiến Bộc Dương Tuyên Mộ hoảng sợ tột độ.
– Điện hạ, ngài đường hù chết ta. Đừng quỳ, đừng quỳ, mau đứng lên hết đi!
– Vương gia tới tìm hoàng thượng sao?
Nghe Tạ Đông Quân hỏi, Bộc Dương Tuyên Mộ mới nhớ tới mục đích mình tới đây.
– A … đúng vậy, hoàng thượng có đây không?
– Ừm … Hiện tại hoàng thượng đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Nhưng không biết vì sao ngài đang rất tức giận, hỏi cũng không nói nên nô tài mới mang điện hạ đi tị nạn. Ngài muốn trực tiếp đi vào tìm hoàng thượng sao?
Biết Bộc Dương Tuyên Cầu còn giận dữ vì chuyện khi nãy, kêu Bộc Dương Tuyên Mộ sao dám đi vào?
– Thôi, quên đi. Dù sao chuyện này cũng không gấp, trước hết cứ để cho hoàng thượng nghỉ ngơi đi!
Bộc Dương Tuyên Mộ đã nói thế, Tạ Đông Quân cũng không có nghi ngờ gì mà để cho hắn đem Bộc Dương Ứng Khế ra bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/762353/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.