Hô hô, bỏ lỡ mấy ngày có lỗi với mọi ngườ nha, chỗ ta bị mất mạng đó a.
Lại tiếp tục thưởng thức nào
– Đúng là … Nếu để người ta thấy thì tính sao! – Tạ Đông Quân nhỏ giọng oán hận nhưng khóe miệng lại tràn ra nụ cười hạnh phúc.
Trở lại trong phòng, Bộc Dương Ứng Khế vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn hắn, không hề động gì tới chiếc bát.
– Xảy ra chuyện gì sao, điện hạ? Ngài không ăn thêm sao? Cháo nguội rồi, nô tài đổi chén khác cho ngài nha?
Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, sau đó tự mình bưng chiếc bát lên, múc từng thìa bỏ vào miệng nhỏ nhắn ăn.
Vì Bộc Dương Tuyên Cầu và hắn đều rởi khỏi bàn ăn nên nó bất an, không dám động đồ ăn sao?
Đây là chuyện mà một đứa trẻ hai tuổi làm sao? Bình thường, chẳng phải đứa trẻ hai tuổi nào thấy cái gì mình thích thì chẳng thèm quan tâm gì mà ăn thật nhiều sao?
Đứa nhỏ này mới hai tuổi mà đã học được cách không tùy hứng, quan sát sắc mặt người khác để sống sao?
Tạ Đông Quân chợt có cảm giác đau nhói, khó chịu, hắn nhớ tới Bộc Dương Tuyên Cầu trước kia hình như cũng giống thế này.
Bộc Dương Tuyên Cầu hiện tại thi thoảng biểu hiện ra vẻ mặt lãnh huyết đáng sợ, một phần nguyên nhân cũng vì thời thơ ấu trước đó; chỉ vậy thôi mà Tạ Đông Quân đã đau lòng rồi.
Thế nên, mặc kệ thế nào thì hắn cũng không muốn để đứa con của Bộc Dương Tuyên Cầu biến thành như vậy.
– Điện hạ!
Chờ cho Bộc Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-viet-bien-thanh-thai-giam/762351/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.